Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

Mạnh mẽ lên nào cô gái

Những cơn mưa chiều bất chợt ập xuống từ lâu đã trở thành đặc sản rất riêng của Đà Lạt - xứ sở của những tâm hồn ướt. Đó cũng chỉ là nhận định của riêng tôi thôi - một kẻ yêu thích sự cô đơn. Có lẽ cũng bởi vì đa cảm, đa sầu nên Đà Lạt trong tôi buồn hơn, lãng mạn hơn và có một chút gì đó chan chát của mối tình đầu nhưng trớ trêu lại là mối tình đơn phương.

Mạnh mẽ lên nào cô gái

Mưa đã nặng hạt nhưng tôi chả thèm trốn tránh nó nữa. Mình mẩy ướt nhẹp hết, bây giờ tôi trông thật thảm bại trong cơn mưa. Đôi chân của tôi run rẩy không còn một chút sức lực, tôi ngồi thụt xuống, nước mắt hoà vào lẫn với làn mưa nên cũng chẳng biết nó nhiều tới chừng nào.
Mạnh mẽ lên nào cô gái

Lạnh ngắt - cả thể xác lẫn tâm hồn...

Tôi mặc kệ, bây giờ tôi bất cần mọi thứ. Bởi hôm nay là ngày anh mãi mãi thuộc về riêng cô ấy. Bởi ngày hôm nay cũng chính một dấu chấm hết cho tất cả những yêu thương, những mơ mộng bấy lâu nay của tôi. Từ giờ kể về sau, tôi chỉ có thể lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn anh nắm lấy một bàn tay khác. Đau điếng…
Người ta vẫn bảo rằng chỉ cần nhìn thấy người bạn yêu thương hạnh phúc thì đó cũng chính là niềm vui của bạn. Không, không phải như vậy. Có lẽ là do tôi ích kỉ nhưng tôi ghét nụ cười anh dành cho cô ấy, tôi ghét bản thân mình tại sao lại quá hèn nhát như vậy. Nếu như tôi nói ra lòng mình thì ít nhất cũng có thể một lần khiến cho anh bận tâm đến tôi. Thế thì tôi sẽ cảm thấy bớt cô đơn hơn. Nhưng đó cũng chỉ là nếu như thôi. Giờ thì chẳng còn chút hi vọng nào nữa rồi…
Chưa một lần nào tôi được nắm tay anh nhưng tôi có cảm giác như bị ai đó bỏ rơi. Tôi lê lết sống trong những ngày tháng tẻ nhạt còn lại của cuộc đời. Có nhiều hơn những cuộc hẹn với cô đơn. Ngày nghỉ tôi thường tìm đến những nơi mà có thể treo ngược tâm hồn mình - nhà sách, cà phê, hay là lang thang đâu đó quanh hồ Xuân Hương, tìm một góc khuất nào đó để ẩn mình tự kỉ. Vì đơn giản đó đều là những sở thích của anh. Tôi ngốc thật…
Phải quên anh - điều nhất định tôi phải làm, chỉ là sớm hay muộn thôi. Vì anh đã có vợ, đã mãi mãi thuộc về người con gái ấy. Tôi không thể ích kỉ mà mong chờ một điều gì đó tồi tệ xảy ra với gia đình của anh để rồi tôi có thể chen chân vào được. Thượng Đế đã chia cho mỗi người một phần riêng, nếu cứ mãi giành giật thứ không thuộc về mình thì chỉ làm tổn thương bản thân mình mà thôi. Tôi sẽ buông tay anh mặc dù chưa một lần được nắm.

Chia tay Đà Lạt với một mối tình đơn phương thơ dại với những cơn mưa phủ xuống cuộc đời. Tôi đi tìm chút ánh nắng cho riêng mình...mang nắng về Đà Lạt để hong khô những ngày cũ còn vương vấn nơi đây.

Khi lòng tin bị đánh mất…

Anh tự nhủ rằng: Chỉ bên em ngày hôm nay nữa thôi. Và anh biết rằng, anh đã nói điều này tới hàng triệu lần rồi. Nhưng em biết không? lý trí chẳng bao giờ có thể đuổi kịp nhịp đập con tim cả. Anh đã cố để dừnglại, nhưng anh luôn luôn bị khuất phục trước đôi môi em. Anh đã cố từ bỏ, nhưng cả thể xác lẫn tâm hồn của anh đều đã bị em chiếm ngự.

Khi lòng tin bị đánh mất

khi lòng tin bị đánh mất
Em đã gắt gỏng với anh, như thể sắp gây chiến vậy. Rồi anh và em cãi vã, em ném mọi đồ đạc trong nhà và đập sầm cánh cửa. Hai ta đã mất hết lý trí và không còn bận tâm đến bất kể điều gì cả. Đã quá mệt mỏi, vậy nên có lẽ chúng ta không thể nào tiếp tục được nữa. Nhưng em yêu, một lần nữa lại làm cho anh cảm thấy càng yêu em hơn. Con tim của anh luôn thích làm theo điều mà nó muốn, không nghe theo lý trí và bỏ qua mi chuyện cũ. Và rồi em càng gắn kết với anh như một hình xăm trên cơ thể, đau đớn nhưng hoan ái và ngây dại, thỏa mãn.

Bắt đầu bởi lòng tin, kết thúc bởi sự thật...

Nhưng em ơi, có phải cách sống của em là: Đến nhanh và đi cũng nhanh hả? Anh đã trao cho em tất cả, nhưng em lại ném chúng vào trong thùng rác. Anh sẵn sàng có thể làm tất cả mọi điều để bảo vệ em: Mất đi cánh tay, hay kể cả tính mạng, bất chấp mọi thứ và rồi có thể hứng đạn thay em. Em biết điều đó và em chẳng thèm đoái hoài tới, quan tâm tới anh. Nếu như anh đang đắm chìm trong biển lửa, thì chắc em cũng sẽ ung dung chiêm ngưỡng cũng nên. Em đã từng nói chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời, nhưng anh lại không thấy mình trong mắt em. Em yêu ạ.
Ngay từ khi bắt đầu, em đã là một nữ tướng cướp. Cướp mất đi trái tim đang đập, và anh lại chính là nạn nhân. Nhưng giờ đây, thứ em trả lại cho anh lại chính là nỗi đau và sự khoắc khoải. Em làm cho nó có quá nhiều vết thương, chẳng lành lặn một chút nào cả. Người ta nói, duyên chưa đủ chẳng trách tình không sâu. Chúng ta bắt đầu bởi lòng tin và kết thúc bởi sự thật…

Anh nghĩ rằng, chắc lúc này ước mơ của em đã trở thành sự thật, người đàn ông ấy sẽ đem đến cho em những thứ mà anh không thể nào mang lại cho em được. Chẳng có ngày mai nào mà không kết thúc, chẳng có sự đau khổ nào lại không có lối ra. Và anh cũng chẳng thể nào yêu em mãi như vậy được, đã đến lúc ta phải tự mình chấp nhận sự thật phũ phàng rồi. Phải không người cũ?

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

Giả vờ mình đang rất ổn, có sao không?

Cuộc đời này liệu rằng có thật là chỉ có được trọn vẹn một nửa tình thương, một nửa mái nhà, một nửa niềm vui một nửa hạnh phúc không?
Liệu rằng nó sẽ dễ dàng hơn không nếu như nửa kia sẽ không thể nào có thể hàn gắn lại được, mà đau thương thì lại ngày càng chồng chất, ngày một cao hơn, cao hơn nữa. Liệu rằng nó sẽ có thể dễ thở hơn nếu như biết chấp nhận và giả vờ như là mình đang ôm trọn được cả một cái gì đó khá là trọn vẹn, của một cái gì đó, ở quá khứ, lâu rồi, và dường như là rất khó có thể mường tượng lại được, để có thể nhớ rằng ta đã từng có một gia đình trọn vẹn”.

Giả vờ một chút là mình đang rất ổn!

em vẫn ổn
Cứ mãi đoái hoài về quá khứ, nuối tiếc những gì mình đã trải qua và nghĩ về hiện tại, tương lai, liệu có chắc rằng mọi thứ đã quá dễ dàng với một cuộc sống mà mình đang sống không. Hay nó chỉ đơn thuần là một cuộc sống tạm bợ.
Bám víu để tồn tại!
Bám víu để trả ơn.
Bám víu để trả cái nghiệp mà mình đã gây ra ở kiếp trước!
Biết là rất khó để cho bản thân mình cơ hội để chấp nhận hiện thực quá ư là đau đớn này, nhưng, liệu rằng ta có thể thay đổi được điều gì không chứ. Liệu rằng nửa kia trọn vẹn có một lần chịu nhìn nhận đến những gì mà mình đã gây ra, đã làm tổn thương đến con cái của mình. Liệu rằng họ có biết được những suy nghĩ sâu kín của tụi nó không. Hay là họ chỉ luôn nghĩ đến bản thân mình, nghĩ đến cảm xúc dâng trào nhất thời mà quên đi rằng, những đứa con của họ cũng có tình cảm, cảm xúc của riêng mình? Và liệu rằng, những ám ảnh trong quá khứ mà họ gây ra đó có bám theo tụi nó đến khi trưởng thành, khi già đi không?
Rồi mai sau thì sao chứ? Khi con cái của họ đã lớn lên, cũng sẽ đi lấy chồng, lấy vợ. Vậy, liệu rằng gia đình của người yêu con cái họ có thể chấp nhận được chuyện này hay không, chuyện mà những đứa con ấy chỉ có được một nửa trọn vẹn của cuộc đời!
Rồi, liệu rằng con cái của họ sẽ cảm thấy như thế nào nếu như ngay trong ngày trọng đại, người đứng ở vị trí phụ huynh, lại chỉ có một nửa của gia đình. Tuy rằng, hiện tại vẫn luôn có một nửa của một nửa luôn dõi theo nhưng không hề chấp nhận để cho con cái mình được nhận cái mà người đời gọi là trọn vẹn hạnh phúc!
Phải chẳng cuộc đời của mình cũng giống như thế. Chỉ có thể tự an ủi bản thân mình, tự giả vờ chấp nhận rằng, mình cũng đang có trọn cả yêu thương, trọn vẹn cả hạnh phúc, trọn vẹn cả gia đình, trọn vẹn cả niềm vui. Nhưng đó chỉ là niềm trọn vẹn trong quá khứ...

Giả vờ một chút là mình đang rất ổn!