Hai đứa
khoác vai nhau cười cười tỏ vẻ mãn nguyện, ừ thì
chúng ta đã hoàn thành giấc mơ Đại Học rồi đấy. Tuổi trẻ vốn
ấp ủ những ước mơ những mục đích, giờ đây khi ta hoàn thành chặng đường đầu
tiên của thử thách, ta sẽ cảm thấy như là mình
đang mơ, một giấc mơ mà cứ sợ nhắm mắt rồi mở mắt ra sẽ tỉnh và không còn tồn
tại nữa.
Đồ ngốc! Cậu không được xảy ra chuyện gì đâu đấy
Ngốc à |
Dù xa nhà nhưng Linh vẫn luôn có thói quen gọi
về gia đình vào buổi tối, còn nhắn tin cho cậu bạn thân – Lâm vào mỗi lúc rảnh nữa, những người xa xôi nhưng trái tim luôn hướng về
Linh. Có lẽ trong mắt mọi người Linh vẫn còn
bé lắm.
- Hôm nay bà thế nào.
- Chán lắm, ở đây không có ai thương tui bằng ông hết cả.
- Sao vậy bà?
- Ờ, tui buồn
- Sao?
- Chẳng biết, tui vào học đây, nhắn tin sau nha
Linh bỏ tọt chiếc điện thoại vào trong
túi xách, uể oải bước vào giảng đường, hôm nay Linh được học môn kỹ thuật biểu diễn, tức là diễn xuất trước ống kính. Nghĩ lại đôi khi cũng hài, vốn dĩ ở đời con
người ta diễn xuất với nhau quá nhiều rồi mà, đôi khi đứng trước ống kính lại
ra thêm một con người khác nữa vậy, vậy con người thật của
mình là ở đâu. Linh lắc đầu nguầy nguầy và cười thầm.
Hôm nay Linh được ra chủ đề là đóng
vai một cô gái đau khổ vì mối tình đầu. Ừ, nghe có vẻ dễ đấy nhưng mà đối với đứa chưa biết gì cái gọi là tình yêu như Linh thì không dễ dàng một tẹo nào.
Chợt, nó nảy ra một ý tưởng, nghĩ tới cảnh
thằng Lâm bị tai nạn, biết là thật tàn ác thật nhưng bạn
khác giới trừ thằng Tuấn gay ra thì chỉ có Lâm là khiến nó đau khổ nếu như cậu
ấy gặp phải chuyện. Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má,
Linh cảm thấy Lâm đang chới với tay để nắm lấy tay nó, nụ cười cậu ấy thật buồn,
rồi lần này cậu ấy lịm dần lịm dần, bàn tay buông thõng, Linh khóc nấc lên.
Cả lớp vỗ tay rần rần, cô giáo gật gù nhận xét tỏ vẻ hài lòng, cuối lớp
thì thằng Tuấn nhảy câng câng lên như thể chính nó là người được khen. Một lúc sau Linh
lấy lại cân bằng và nhắn tin cho Lâm "đồ ngốc! cậu
tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu đấy",
thằng bạn nhắn tin lại
bằng một dấu hỏi. Linh chỉ mỉm cười và cất điện thoại đi.
Đang nằm lim dim mắt ở trong căng tin
thì một hơi lạnh phả vào mặt, cứ nghĩ là thằng Tuấn đùa nên Linh cứ xua xua tay
tỏ vẻ không hài lòng.
- Em diễn hay lắm…
Còn tiếp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét