- Thế này là sao hả cậu?
– Nam nhíu mày đọc lướt qua tờ đơn.
- Dạ, em xin phép anh
cho em cuối tháng được nghỉ
việc, em về quê có chuyện
- Ba hay mẹ bịnh à? Cần
anh giúp gì hông? Cứ nói thẳng
ra,
đừng ngại
- Dạ không, việc riêng
của em, không phải ba mẹ - Tùng ấp úng, không biết nói sao nữa.
- Vậy việc gì, chú nói
thẳng cho anh
nghe, nếu không có lý do chính đáng, anh sẽ không duyệt
- Bạn gái em bị tai nạn,
xe đụng gãy chân. Đi lại rất
khó
khăn, giờ cô ấy lại đang phải
ôn
thi tốt nghiệp đại học, em muốn về lo cô ấy. Chứ nhà neo người, không có ai chở
cô ấy tới lui.
Ly cafe buồn
ly cafe buồn |
- Ah, cái cô gái đẹp đẹp lần trước anh về chú giới
thiệu phải hông?
- Dạ
- Chú định nghỉ trong bao lâu?
- Dạ em cũng không biết
nữa, chắc là nghỉ
luôn, chứ nghỉ tầm một hai tháng, chắc mấy anh ở trên cũng không chịu đâu.
- Chú đã suy nghĩ kỹ chưa? Vì theo như anh được biết thì nhà cô ấy không đến nỗi
nào, còn có cả anh
trai mà. Giờ chú đang có việc làm ổn định, vị trí đó nhiều người muốn lắm. Chú nghỉ
rồi thì sống sao? Chuyển công tác về dưới đó luôn ha?!
- Dạ, em đã nghĩ kỹ rồi anh à. Em cũng tiếc lắm, nhưng mà em
không thể có
sự chọn
lựa nào khác. Anh thông cảm giùm
em.
- Trước giờ, tình cảm mà anh dành cho chú thế nào, chú tự biết.
Anh chỉ khuyên chú một điều, làm gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ, biết xem xét nặng
nhẹ, để có gì khỏi hối tiếc. Riêng về chuyện tình cảm của chú, tuy rằng anh chỉ gặp bạn
gái chú vài lần, nhưng mà
anh
thấy cô đó có cái gì
đó không thiệt lòng. Anh lo chuyện của chú sẽ không tới đâu. Anh vẫn mong rằng điều anh đã nghĩ là sai, để chú thật sự có được hạnh phúc. Anh cho chú ba ngày để
suy nghĩ, nếu chú vẫn
cương quyết nghỉ, thì anh duyệt.
- Dạ, em cũng đã nghĩ hết cả tuần rồi, hôm nay em mới
dám nộp đơn cho anh. Nên anh không cần chờ em ba ngày nữa đâu anh, em quyết định
rồi. Em rất cám ơn anh đã coi trọng, giúp đỡ em trong thời gian qua...vì vậy em...
- Thôi khỏi trăng sao
gì...Nam cắt ngang lời của Tùng. Chú đã quyết rồi thì anh duyệt. Chúc chú thật sự là hạnh phúc.
Rồi cũng như khi ra đi,
Tùng hăm hở cuốn gói về Sa Đét với tất cả tình yêu của mình. Tùng chăm sóc cho Trang thật cẩn thận, đưa đi học,
đón về. Rồi với số vốn nho nhỏ Tùng
tích
góp
được sau
hai năm làm việc miệt mài, Tùng mở cho Trang một quán café nho nhỏ. Còn Tùng,
thì xin vào làm hướng dẫn viên cho
một hãng lữ hành nội địa.
***
- Vậy ổn rồi, cưới là
ok? Sao tự nhiên lại chia
tay?
Nam lên tiếng sau gần
năm phút im lặng của Tùng
- Em cũng nghĩ là sẽ cưới
thôi, nhưng cho
đến một lần, em đi công tác sáu ngày. Khi về, em thấy thái độ của cô ấy khác khác. Cổ lảng tránh em, không còn vui như là những lần trước, ngay cả điện thoại,
cũng không cho em cầm
vào.
Em vẫn cho rằng tại mình đi nhiều nên cổ giận nên ráng làm cho cổ vui. Mà làm
gì cổ cũng bực mình, tỏ
ra cáu gắt với em.
- Chà, căng à
Rít một hơi thuốc, Tùng
thong thả nói tiếp
- Rồi vào một buổi chiều, cô ấy nhắn cho em một
tin nhắn, chỉ có một câu "mình chia tay đi anh, em cảm thấy không hợp với
anh". Vậy thôi đó, em gọi lại
thì
cổ không nghe máy, tới nhà thì
không gặp. Cổ nhất
định tránh mặt em. Em thiệt tình không biết là mình sai ở chỗ nào? Hay có gì không làm cho cổ vừa lòng mà cổ nỡ đối xử với em như vậy. Em đau lắm
anh à...
Còn nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét