Tôi nhớ lúc ấy mặt anh thì cứ ngơ ra, còn tôi thì lại toe toét cười còn
hơn cả nàng Thị Nở.
Bình học kiến trúc, anh ấy vẽ rất
là đẹp. Một lần tôi đòi anh ấy dẫn đến xưởng vẽ, tôi phải lèo nhèo mãi anh ấy mới miễn cưỡng cho tôi đi
cùng và dặn đi dặn lại tôi là không được nghịch ngợm
lung tung nếu như
không muốn anh ấy bị phạt. Tôi
ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ và lon ton đi theo phía sau anh ấy
Mọi người trong
xưởng đều đang rất tập trung vẽ bố
cục, mà tôi thì cũng chẳng biết gì về hội hoạ nên cứ cầm bút
lông vẽ những nét nguệch ngoạc. Tôi muốn vẽ một chàng trai đang cầm một bó hoa để tặng
cô gái, tự nhủ rằng
phải cố gắng vẽ thật đẹp mà sao
những gì thể hiện
trên trang giấy đều không giống
như trong tưởng tượng của tôi. Hình người đó chỉ là 1 cái đầu tròn tròn với mấy sợi tóc dựng ngược,
tay chân là những nét thẳng cơ bản. Có lẽ tôi vẽ còn tệ hơn cả đứa bé học mẫu giáo nữa.
Khi hạnh phúc vụt mất
Khi hạnh phúc vụt mất |
- Em vẽ anh với em đấy à, nhìn em có vẻ cũng giống nhưng sao anh lại có thể xấu đến mức như vậy được? - Bình ngó đầu sang nhìn kiệt tác của tôi rồi châm biếm
- Anh đúng là không có gu thẩm mĩ gì cả -
Tôi cong cớn đáp trả
- Xem nào, bức vẽ có lẽ là hoàn chỉnh rồi, nếu như không thiếu một số chi tiết nhỏ.
- Thiếu gì?- Tôi ngạc nhiên hỏi
- Để anh thêm vào nhé
Tôi tưởng Bình sẽ làm gì hóa ra anh
ấy viết thêm và 3 chữ: Dương s2 Bình
- Đùa à? - Tôi giãy nảy - Anh yêu em chứ em yêu anh đâu, ngộ nhận kìa, vô duyên chưa kìa.
- Em ngông vừa thôi, rõ ràng là em tỏ tình với anh trước mà.
- Xỳ, mấy giờ rồi còn s2? Nhà quê chết đi được ý
- Thế là gì? <3 á?
- Vẫn lúa hê hê
- Hiện đại anh xem
- D alt3 B - Tôi viết thật đẹp trên
trang giấy
- Là gì?
- Anh đoán được ra mới là giỏi, bằng không thì....
- Thì sao?
- Là đồ đầu đất đó
Tôi cốc nhẹ vào đầu anh, lúc ấy tôi quả thực đã nghĩ tình yêu đến với
mình thật rồi
- Em nói xem, alt3 là gì?
- Nghĩ không ra à? Đầu anh toàn bã đậu
Tôi cười khoái chí, cứ để anh ấy tự tìm
hiểu đi. Phải tự tìm ra đáp án mới thấy cái hay của nó, nếu tôi mà nói đáp án
ra rồi, thì chả còn gì là thú vị nữa
- Đang nghĩ gì vậy???
- À không có gì, em chỉ đang nghĩ sau khi
hết thời gian 1 tháng thì mối quan hệ của chúng ta sẽ là gì thôi.
Tôi cố gắng biểu cảm thật tươi khi nói ra câu đó, cũng là muốn thử do thám xem với anh, tôi có quan trọng không.
- Điều này... anh cũng chưa từng nghĩ tới - Bình gượng cười.
- Liệu anh có quay lưng mà bỏ lại em phía sau không nhỉ? - Tôi bắt đầu ba hoa - Lại cái kiểu người dưng ngược lối thì....
- Em nghĩ anh sẽ làm như vậy sao? Đồ ngốc!!!
- Vậy anh sẽ không bao giờ rời xa em đúng không :D
Tôi tò mò nghe đáp án của Bình nhưng anh chỉ cười xoà rồi gõ vào đầu
tôi mắng
- Anh tưởng em nói là không yêu anh cơ mà.
Bình vừa đổi avatar trên facebook của anh ấy
là hình 2 đứa chúng tôi vừa chụp hôm trước. Mới có 5 phút thôi mà thấy mọi người like ầm ầm, đủ thấy độ hot của chúng
tôi là thế nào rồi. Tôi rung chân tủm tỉm cười đọc mấy
dòng comment đang khen tôi dễ thương, bỗng nhiên có một tên lạ vào bình luận một câu làm tôi cứng đơ người!
Êu, tao Quốc đây, vừa tập tành nghịch cái này tí. Mà người yêu hiện tại
của mày đây à?
Ừ
=)) Có đùa không vậy? Đây là cái Dương, con bồ lần trước của tao mà, tao vừa đá nó được hơn một tháng. Đừng có nói
là mày phải lòng nó thật nhé?
Ừ, có vấn đề gì không mày?
Mày đúng
là rồ thật rồi, công tử như mày thì việc gì phải ăn lại đồ thừa của bạn như thế…
Tôi thoát facebook ngay lập tức, tôi không dám đọc những
tin nhắn đó nữa. Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này. Chính là hắn? Là tên bẩn thỉu đó, tại sao? Tại sao hắn lại nhảy
vào phá đám trong lúc chúng tôi đang yên ổn thế này chứ? Mà Bình....Anh ấy, còn là bạn của hắn nữa??? Là này là thế nào? Có phải tôi đang bị họ quay như con quay và
biến thành con rối trong trò đùa ác nghiệt này không???
Tôi sợ hãi nhìn xung quanh, cuộc sống của tôi khi nào mới ngưng hình
bóng của hắn????
Điện thoại tôi bỗng nhiên rung, một số
không có tên trong danh bạ, nhưng rất quen, tất nhiên, những
con số này tôi đã thuộc lòng từ rất lâu rồi, tay tôi run run bấm phím trả lời
- Alo
- Chào em, dạo này em vẫn khoẻ chứ?
- Tôi vẫn khoẻ, sống vẫn tốt không cần anh phải lo cho tôi
- À, phải rồi, vừa biết tin em với thằng bạn anh đang qua lại, tất
nhiên là vui vẻ rồi. Hà Nội cũng nhỏ bé
em nhỉ?
- Có liên quan gì đến anh không vậy? - Tôi gần như sắp khóc trước sự trêu ngươi của hắn.
- Em đâu cần căng thẳng thế, dù gì thì chúng ra cũng từng thân thiết với nhau
- Im đi, tôi quen biết anh hồi nào chứ?
Thân thiết với nhau hồi nào? Tốt nhất là anh cút đi, cút thật xa tôi ra, đừng
có lại gần cuộc sống của tôi nữa.
Tôi quăng điện thoại vào xó nhà, trượt mình trên bức tường lạnh lẽo, nước
mắt không ngừng tuôn rơi. Đã lâu lắm rồi tôi
chưa khóc, vậy mà hôm nay tôi lại phải khóc, lại phải lãng phí nước mắt vì một
kẻ không ra gì.
Còn tiếp…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét