Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

Gửi tới mày! Thằng con trai…

Tao biết thế nào rồi mày cũng sẽ nói ra như vậy. Tao biết một điều chắc chắn là thế, để rồi giờ đây, tao lại ngồi tự kỉ viết blog này tâm sự, bày tỏ với tao nhưng lại đề tên là mày. Mày biết không, tao thích mày nhiều lắm, tao biết mày vẫn chưa quên được nó để có thể mở lòng với tao nhưng tao sẽ đợi, tao đợi mày à!

Gửi tới mày! Thằng con trai…

gửi tới mày
Mày đã có lỗi với tao, tao biết, mày cố tình trốn tránh tao, tao biết nhưng mày không nên lạnh lùng với tao như vậy. Nó như nhát dao đâm thấu vào tim tao. Tao đau lắm! Trước kia tao với mày thân nhau lắm mà, cười vui hay lắm mà. Thậm chí…à không…
Tao biết mày thích nó, mày yêu nó vô cùng, điều này tao có thể hiểu được, nhưng ngược lại lại không yêu mày. Nhiều lần mày nhắn tin với tao trên facebook để kể cho tao nghe về nó, tâm sự với tao. Tao hiểu mà – những lúc như vậy tao chỉ biết cười nhẹ khi nghe mày kể rồi tao chỉ ừm…à cho qua chuyện mà thôi. Tao không quan tâm, tao đơn giản chỉ là nơi cho mày bày tỏ cảm xúc chứ mấy chuyện này tao không can thiệp vào. Để rồi một ngày mày đưa ra cái quyết định là sẽ quên nó.
Tao ủng hộ nhưng cái chính ở đây là mày có làm được hay không? Tao thương mày lắm, đúng hơn là thương hại mày về cái tình yêu không điểm dừng mà mày đối với nó – tình đơn phương.
Rồi mày nói là mày quên được nó. Tao không tin. Ừ để tao chứng minh cho mày thấy tao nói như thế nào: Ngày một ngày hai mà mày đã có thể quên nó được rồi à? Cái tình yêu của mày như thế đó hả? Chẳng qua, không nói chuyện với nó nữa nên mày mất cảm giác đó thôi. Không tin thì mày cứ thử đi. Như tao nè, tao phải dành hẳn ra tận 5 tháng để có thể quên được thằng người yêu cũ của tao. Trong khoản thời gian đó, tao không gặp hắn, không nói chuyện với hắn, thậm chí ngay đến cả khuôn mặt tao còn không nhớ rõ. Thế nên tao mới quên được hắn đó. Nhưng đó là chuyện của tao.Còn về phần mày, sao mày có thể quên nó được trong khi nó học cùng lớp với mày, bạn bè giao tiếp với nhau hằng ngày mà mới gì mày đã nói quên nó. Thử nghĩ lại đi xem lời tao nói có đúng hay không?”
- Giờ đến chuyện của tao
Trong khoảng thời gian đó, mày khá thân thiết với tao để rồi tao nhận được một tin là mày thích tao. Tao không tin nhưng không phải là chuyện đó không xảy ra. Tao định bụng rằng sẽ đi xác minh tin đồn này, rồi tao cũng hỏi, chính bản thân tao đi hỏi mày. Để có được một câu trả lời chân thật từ mày, tao đã phải hi sinh – tao phải nói tao thích mày để xem phản ứng lúc đó của mày ra sao  – nhưng thật sự là tao không có một chút tình cảm nào với mày. Mày trả lời tao rằng:tao cũng vậy” đó là cây trả lời của mày – tao nghe như sét đánh. Nhưng
Hôm đó, mày đi học, rồi gặp nó bắt chuyện với nó – cái tình yêu đó trong mày lại trổi dậy. Tao biết là mày sẽ như vậy mà, tao hiểu vì tao cũng đã từng như vậy.
- Đúng như tao dự đoán…
Mày đã nói xin lỗi tao, mày vẫn không quên được nó, mày muốn chúng ta trở lại làm bạn. Tao chỉ biết cười rồi đồng ý mà thôi, tao không chấp bởi vì tao biết quá rõ.
Giờ đây, tao muốn nói với mày rằng tao thích mày, thích mày nhiều lắm – như chính mày đã từng yêu nó như vậy. Cái này là tao nói thật, tao cũng không biết tình cảm này tao dành cho mày là từ khi nào nữa. Thích một đứa bằng tuổi tuổi ư? – không, điều đó đối với tao là quá xa xỉ - mày quá khác so với những chỉ  tiêu của tao – nhưng xa xỉ đó tao cũng phải nói.
- Mày có biết không?
Và rồi tao cũng yêu mày, mày lại đi yêu nó, còn nó yêu ai phương xa? Tình cảm này đến khi nào nó mới có thể kết thúc đây. Giá như, ngay từ đầu, tao không nên làm như vậy – tao không nói thích mày, tình cảm đó nên không có thì chắc chuyện bây giờ đã không tệ hại đến nước này đâu. Tao không biết rằng làm sao nhưng có lẽ trốn tránh là cách tốt nhất. Tao không biết mày có tình cảm với tao hay không? Nhưng dù sao thì mày cũng đã làm tổn thương tao rồi.
Mày biết chứ?
Nhiều khi tao quay ngang sang thì bắt gặp ánh mắt của mày đang nhìn tao. Không biết mày đang nghĩ cái gì nữa? Mong mày sẽ hiểu, tao buồn và thất vọng như thế nào. Giờ đây tao như thế này là tại mày…Tao buồn, tao không muốn nói, tao không muốn cười, không có tâm trạng để làm việc gì hết. Ai cũng hỏi…rồi tao biết phải trả lời ra sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét