Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Lý trí thắng, thử hỏi trái tim có buồn không? – p6

Tiếp theo…
Cô nghĩ nhiều về cậu, nhắc tên cậu nhiều hơn trong những trang nhật kí. Cậu là chủ đề trong câu chuyện mà cô kể với tụi bạn thân, chúng bắt đầu chọc ghẹo cô với những câu bông đùa kiểu như là "em đã biết yêu" hay đại loại như thể là "nàng đã hồi xuân trở lại", cô đâu đã già cơ chứ, lũ bạn cô chẳng phải là đã nói quá lên rồi sao, tuổi cô vẫn còn trẻ, tâm hôn cô cũng vẫn còn rất trẻ... nhưng không hiểu sao lúc ấy cô chỉ biết ngồi yên chịu trận. Yêu ư? Đây có phải là tình yêu như người ta thường hay nói không? Rõ ràng, cậu xuất hiện mỗi khi cô gặp phải khó khăn, mệt mỏi, khi cô yếu lòng cần giúp đỡ. Cậu có mặt thật tình cờ khi cô nhớ về cậu, cậu bên cô trong những đêm hè trong trẻo dạo quanh khuôn viên trường, cả trong những giấc ngủ chập chờn của những đêm ôn thi tốt nghiệp...Cô không sao nhớ hết được.
Nhưng cô nhớ rất rõ đêm cuối cùng của thời sinh viên, cô có hẹn gặp cậu, khó khăn lắm thì cô mới có thể nói cho cậu biết tình cảm của cô, những thay đổi để thấy rằng hai từ bạn tốt không đủ để dùng cho mối quan hệ giữa hai đứa lúc này, ít nhất là từ phía cô.
Truyện ngắn
Cô muốn biết tình cảm của cậu như thế nào? Cô không còn nhớ là cậu đã trả lời cô ra sao hoặc cô cố tình quên dòng kí ức ê trề ấy. Nhưng cô nhớ đêm đó là đêm đầu tiên cô khóc vì cậu. "Thỏa mãn chưa Ngọc? Có đau không? Ai bảo muốn xin ít dũng cảm từ lý trí để viết tiếp câu chuyện của ngày sinh nhật đó cơ? Lý trí lúc này chắc đang hả hê lắm nhỉ, khi nhìn trái tim đau đớn. "Tôi chỉ muốn sống thật với cảm giác của mình thôi mà?"trái tim tức tưởi "mà chính anh, lý trí, có bao giờ anh thắng được ước muốn của trái tim tôi không?". "Cô bật cười khi đọc lại đoạn nhật kí mà chính tay cô viết, giờ phút nào rồi mà cô lại như nhà biên kịch viết câu truyện đó như không phải của riêng mình.

Lý trí có bao giờ thắng được ước muốn của trái tim?

Ra trường, hai đứa đi trên hai con đường riêng, cô quyết tâm không tìm tới cậu nữa, mặc cho hình ảnh của cậu vẫn là nỗi nhớ, nỗi ám ảnh trong cô. Nó thúc giục cô dõi theo con đường cậu đi, tìm hiểu việc cậu làm thông qua những người bạn chung của hai đứa.
Nó thúc cô liên lạc với cậu, không ít lần không làm chủ được trái tim mình, cô đã tự vẽ ra cho mình những tình huống, những lí do vô thực chỉ để được nói chuyện với cậu dăm ba câu, hoặc đôi ba dòng tin nhắn. Chỉ cần thế thôi, hạt mầm của hạnh phúc, của hi vọng lại sinh sôi nảy nở trong trái tim của cô.
Lý trí biết trái tim bé nhỏ kia đáng thương hơn đáng trách, vậy mà nó vẫn khinh miệt trái tim một cách ghê gớm. Nhưng nó cũng có biết làm gì đâu để thể hiện cái sự khinh miệt ấy, ngoài việc ở bên và vỗ về trái tim cô thôi không nổi sóng. Lâu thật lâu, công việc mới đã cuốn cô đi, cơm, áo, gạo, tiền sẽ luôn là những thứ giết chết niềm đam mê tuổi trẻ.

Cô không còn thảnh thơi để nghĩ về ngày tháng cũ, trái tim đã ngủ yên thì hãy cứ để nó ngủ yên như thế, gọi nó dậy mà làm gì? Vậy mà cuộc sống này lại luôn muốn thử thách trái tim cô.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét