Khoảng thời gian này của tôi thật là u
ám quá, tôi luôn có
suy nghĩ tiêu cực về mọi vấn đề,
chỉ nghĩ về mặt tối của tất cả mọi chuyện, tôi cũng chẳng hiểu sao nữa, chỉ là hơi buồn một chút thôi.
Nhưng mà cứ
mỗi ngày "hơi buồn một
chút" và ngày hôm sau lại lớn lên thêm
"một chút" nữa, dần dần cộng lại là cả một
nỗi buồn to đùng...Mà tôi chẳng thể nào có thể thoát
ra khỏi cái nỗi buồn và ám ảnh đó được, tôi cứ đơn độc và cố gắng tìm mọi cách để lúc nào
cũng chỉ có một mình mình mà thôi...
Khi hạnh phúc vụt mất
Khi hạnh phúc vụt mất |
Thất bại ở mối tình đầu, tôi trở nên bi quan kinh khủng. Tôi cảm tưởng như trái đất đang ngừng quay và chiến tranh thế giới thứ III chuẩn bị bùng nổ. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho 1 cái chết, ví dụ như là bị xe tông hay đi qua 1 công trường đang xây dựng gạch
rơi trúng đầu mà tử vong ngay tại chỗ lắm ấy chứ.
Nói chung là cũng không biết là làm như thế nào để tôi đứng dậy được cả…Tôi thất vọng vì nhiều
thứ, mất đi niềm tin ở tất cả mọi người.
Người tôi yêu nhất đã bỏ rơi tôi để đến với đứa
bạn mà tôi chơi thân nhất. Ok, vậy là xong…Thế là
chấm hết. Tôi chẳng còn gì cả, chẳng còn cái gì để
mà mất, để mà lưu luyến ý chứ! Trên đời tôi yêu quý và
tin tưởng nhất 2 người, một là người yêu, hai chính là bạn tôi. Vậy mà họ lại cùng
nắm tay nhau phản bội tôi như thế đấy. Đúng là tôi mất
hết thật rồi...cái thứ mà tôi có chỉ còn là của
quá khứ mà thôi.
Khi tôi nói với anh ta rằng tôi còn
yêu anh ta và không muốn chia tay, hắn chỉ cười nhạt rồi đẩy tôi
1 cái thật mạnh về phía sau và nói "Cô tưởng tôi yêu cô thật à? Với tôi, cô chỉ là một thứ đồ chơi để giải trí mà thôi! Tránh xa ra và đừng bao giờ tìm cách gặp hay nói chuyện với tôi
nữa, tôi thấy phiền hà lắm". Lúc ấy tôi còn nhớ là mình đã thật yếu ớt, đã
khóc lóc và cầu xin hắn đừng bỏ rơi tôi bởi tôi vẫn còn yêu hắn rất nhiều. Nhưng tất cả những gì mà tôi
nhận được chỉ là sự khinh rẻ và đau khổ đến tột cùng.
Tôi đã từng nghĩ rằng hắn ta có thể quay lại với
tôi sau vài ngày hẹn hò cùng cô bạn thân của mình nhưng không phải thế, họ đã
lén sau lưng tôi làm đủ thứ chuyện. Đối với họ tôi chỉ như là 1
kẻ dư thừa, 1 kẻ thứ 3, 1 con kì đà cản mũi mà thôi.
Sao họ nỡ lừa dối tôi cơ chứ? Tôi muốn khóc mà khóc không lên tiếng, muốn mắng chửi mà nói không nên lời...Tôi tự nhủ rằng mình phải cố gắng kiên cường, phải thật mạnh mẽ mà sao
tôi không thể, từ trước đến nay tôi đã đặt niềm tin vào nhầm
người, đặt niềm tin vào sai chỗ, đúng là tôi ngu
ngốc thật mà. Nếu có bộ luật dành để phạt những kẻ yêu
lầm người và chọn sai đường thì có lẽ tôi đáng bị đưa
lên máy chém lắm...
Ngày đầu tiên tôi thất tình, tôi nằm bẹp
trên giường không muốn dậy, tôi không muốn ăn, cũng chẳng
muốn đi đâu cả. Điện thoại thì cả ngày không nhận được
lấy 1 tin nhắn,1 cuộc gọi. Tôi ôm khư khư cái điện thoại
trong lòng bàn tay, chỉ hi vọng nó có tiếng chuông, mặc dù tôi biết nó sẽ chẳng
bao giờ đổ chuông nữa, hoặc là có nhưng mà chắc
hẳn là không phải là từ anh ta.
Ngày thứ hai, tôi đi đặt vé xem 1 bộ phim hài, bộ phim hôm đó rất buồn cười, nhưng mà tôi
cứ vừa ăn bắp rang bơ vừa khóc tức tưởi, nước mắt cứ rơi không ngừng, tiếng
thút thít của tôi đã
khiến nhiều đôi ở đó tỏ vẻ khó chịu. Thế là tôi đi ra trước khỏi rạp, để cho họ không biết rằng tôi đang khóc vì nghĩ về 1 thằng
đàn ông đểu không còn gì đểu hơn...Có phải là tôi
ngu ngốc và nhu nhược lắm hay không?
Ngày thứ ba, tôi có đi ngang qua trung tâm
thương mại, thấy có trưng bày 1 số mẫu áo nam rất là đẹp, tôi chợt nghĩ trước kia
khi còn yêu nhau, anh ta vẫn thường nói rằng hình
thức với con trai rất là quan trọng. Chỉ còn mấy
ngày nữa là đến sinh nhật người yêu cũ rồi, suy nghĩ 1 lúc rồi cuối cùng tôi cũng đi vào và mua chiếc áo sơ mi kẻ sọc
xanh đó. Tôi thích màu xanh da trời, nhẹ nhàng và dịu ngọt, hệt như là chính tôi vậy.
Còn tiếp……
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét