Tiếp theo…
Cái niềm tin bền bỉ ấy cũng không thể thử
thách cô quá lâu để tới hơn một năm sau, cô gặp lại cậu một cách thật tình cờ. Cô và cậu cùng đi chung đoàn kiến tập đại học năm ba về một trường trung học phổ thông tại địa phương. Bây giờ thì cô đã biết
cậu là ai, tất nhiên là phải thông qua lời kể của cậu.
lý trí |
- Lớp tớ học ở ngay bên cạnh lớp cậu
mà.
- Cậu ta khẳng định chắc nịch, trong khi đó cô ngơ ngác, nửa ngờ, nửa
tin...
- Sao tớ lại
không biết cậu?
- Thế mới hay, tớ tưởng cậu nhận ra đồng
hương rồi mà vẫn làm ngơ không biết.
- Cậu nói giọng trách móc: - Cậu
học toán cô A, văn cô B, lớp cậu có...xyz... chứ gì. Ai mà không biết chứ?
- Uhm. Có. Có tớ.
- Cánh tay cô vút thẳng lên trời xanh, như một cô trò nhỏ muốn phát biểu
ý kiến mà thầy giáo nó không cho phép vì biết trước rằng ý kiến đó thật là viển
vông.
- Nhưng sao tớ không biết cậu? Hỏi thật
ý.
- Tớ chịu.
- Cậu nghiêm nghị.
- À, tớ biết, tại cậu không " tai tiếng" bằng tớ, nên cậu biết
tớ mà tớ lại chẳng biết cậu đúng không?
- Cô mỉm cười một cách tinh nghịch, cô đã không nghĩ rằng mình
có thể tếu táo nói chuyện với người bạn mới như vậy.
Môi trường mới đã làm cho con người cô thay đổi,
biết mềm mỏng mà lại cứng cỏi và gai góc hơn.
Không biết làm điều gì hơn, cậu gõ vào đầu cô một cái thật mạnh. Lạ kì, với một đứa chỉ suốt ngày biết tới sách
vở, biết mỗi đường từ nhà đến trường và từ trường về nhà, không bao giờ giao lưu bạn bè lớp khác như cô mà có người lại nhớ mặt gọi tên. Thật không hề đơn giản, cô bảo cậu là cô
tự hào vì điều đó. Cô và cậu đã trở thành những người bạn,
rất rõ ràng, bạn cùng đoàn kiến tập. Còn nhớ đoàn kiến tập của cô năm ấy có tới hai mươi người, gặp gỡ và làm việc cùng với nhau một tháng rồi trở nên thân thiết lúc nào cũng không hay. Mọi người cùng nhau trao đổi chuyên môn, cùng nhau tập văn nghệ, rồi cùng nhau chia sẻ với nhau những câu chuyện riêng tư thầm kín. Trong các cuộc nói
chuyện đó, cô biết cậu đã dành tình cảm cho một cô bạn
cùng khóa, tình yêu của hai người đẹp như nào, cậu kể chuyện cho mọi người nghe
mà đôi mắt cứ cười long lanh hạnh phúc. Cô cảm thấy "Ghen tị quá", "Khi nào về trường giới thiệu anh em
đê", "Tò mò quá đi mất"...Rồi tất cả lại nhốn nháo như cái chợ,
những người lớn tương lai, tưởng lớn mà như chưa lớn. Ấy vậy mà hết thời gian
kiến tập, ai cũng cảm
thấy mệt nhoài với mớ kiến thức mới,
chuyện riêng tư mới. Cuộc gặp gỡ ngày nào đã thành kỉ niệm xa, sinh viên năm cuối rồi, cảm
giác cái gì cũng trở
nên vội vàng và gấp gáp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét