Tối hôm đó có rất nhiều cuộc gọi đến của Bình, nhưng tôi đều không dám nhận, tôi sợ lắm, tôi không dám đối diện với
anh ấy, tôi không muốn anh ấy cười nhạo và thương hại tôi, và tôi cũng không muốn
anh ấy sẽ phải khó chịu khi phải nghe tiếng khóc ở đầu dây phía bên này...
Tôi an ủi bản thân hạnh phúc trước giờ chỉ như là một giấc mơ, còn giờ tôi đã tỉnh giấc, tôi phải đối diện với những gì của hiện tại thôi.
Tôi tháo sim của mình ra và quyết định thay một cái sim mới. Số điện
thoại đó đã gắn bó với tôi khá là lâu, là loại sim tứ quý
mà tôi được tặng, nhưng giờ đây tôi cũng chẳng còn để tâm nó có 3 hay là 4 số giống nhau nữa, vì với tôi lúc này, chúng chẳng
có nghĩa lý gì cả.
Khi hạnh phúc vụt mất
Khi hạnh phúc vụt mất |
Tôi cũng không online yahoo hay facebook, vùi đầu vào đống bài tập và
đi làm tình nguyện với mấy đứa cùng lớp để quên đi hết mọi chuyện. Ban đầu cũng không quen lắm, nhưng sau này
thây thật thoải mái, bởi cuộc sống hiện tại cũng khá là yên ổn…
Tôi vội
vã bước ra khỏi hiệu sách, nhưng
lại vô tình va phải một người đang khệ nệ ôm một đống giấy tờ trên tay. Sự vụng
về của tôi khiến cho
chúng tung bay tứ phía. Tôi cúi
người xin lỗi người ta và rồi bất ngờ khi 2 ánh nhìn gặp nhau, là anh ấy...
Mắt tôi nhoè đi nhìn Bình, lúc này tôi không nghĩ gì hết chỉ mong anh ấy
sẽ ôm tôi thật chặt và hỏi rằng là tại
sao tôi không liên lạc gì với anh thôi. Nhưng đáp lại hi vọng của tôi thì Bình chỉ im lặng, lúc lâu sau anh mới hỏi tôi một câu
ngắn gọn
- Em có việc bận à?
Khi đó tôi vẫn
chưa hoàn toàn bình tĩnh, tôi chỉ biết đứng im như tượng nhìn Bình mà thôi, anh ấy gầy
đi rất nhiều, trông hốc hác hơn xưa rất nhiều. Bàn tay tôi
run run muốn đưa lên khuôn mặt ấy mà không thể, toàn bộ cơ thể tôi như cứng đờ
lại khi Bình tiếp tục.
- Nếu em bận thì đi trước đi, anh cũng có việc phải đi bây giờ rồi.
“Anh
không biết được là
em đã rất mong cái ngày này sao?
Rất mong, rất mong được gặp lại anh
Anh cũng không biết được em đã yêu anh rồi đúng không? Anh nghĩ tình yêu giữa chúng ta chỉ như là một trò đùa thôi sao?
Tại sao anh lại không hỏi em cơ chứ?
Anh chưa một lần hỏi em có yêu anh hay không mà...”
Là do tôi quá hèn nhát nên mới mất
đi tình yêu của mình hay còn vì lý do nào khác nữa? Lẽ ra tôi có thể chạy tới
ôm anh và nói rằng em đã yêu anh mất rồi, vậy mà tại sao tôi lại không
thể làm được? Tôi chỉ có thể biết đứng nhìn người mình yêu ra đi, tại sao tôi lại
có thể yếu đuối đến như vậy cơ chứ? Nếu tôi mạnh mẽ
thêm chút nữa, có phải là tôi có thể nắm giữ được tình yêu trong tay, nếu như tôi có thể dũng cảm gọi
tên anh, thì có phải là anh ấy sẽ mãi thuộc về
tôi không?
Tất cả những gì mà tôi nghĩ tới lúc này chỉ là nếu –
như. Tôi biết trong cuộc đời không tồn tại 2 vế đó, thời gian không sẽ không
bao giờ có thể quay ngược trở lại để ta có thể thực hiện những gì mà mình
tiếc nuối. Ông trời đã cho tôi một cơ hội, chỉ là tại
tôi không biết cách
nắm giữ nó, tôi không thể trách
được ai, mà chỉ có thể trách bản thân mình mà thôi. Trong
cuộc sống mỗi người có ai dám chắc rằng mình
chưa từng để lỡ một điều gì đó không? Chỉ là ở mức
độ quan trọng của nó ra sao mà thôi. Riêng bản
thân tôi có lẽ đã để lỡ điều quý giá nhất trong tuổi 20 tuyệt đẹp của mình. Đó chính là tình yêu, và còn một chuyện nữa, tôi vẫn chưa có cơ hội giải
thích với Bình ý nghĩa cụm từ D alt3 B, tôi cũng
không dám chắc rằng
anh ấy có yêu tôi hay không,
nhưng tôi vẫn muốn anh ấy hiểu được nghĩa của dòng chữ đó. Đó chính là Dương ♥ Bình. Nếu anh vẫn chưa tin, hãy thử bấm phím Alt+3 để xem đáp án nhé!!! Em hi vọng sẽ có một ngày nào đó,
anh hiểu được ý nghĩa của từ đó và gửi cho em một
tin nhắn với nội
dung: B alt3 D
Hết!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét