Phần cuối…
Cô cười nhạt,
cô đã nghĩ quá nhiều, người
đón cô đi là cậu, nhưng người đưa cô về lại là bạn
của cậu. Cô vẫn nhớ như in câu nói của cậu nói với cậu bạn kia là: "Mày đưa Ngọc về giúp tao, tao phải đưa Quỳnh về".
Cô hụt hẫng, cứ như cô vừa trượt chân xuống
một vực sâu thẳm.
Lần này cậu có còn biết để mà kéo cô lên? Không phản đối, thậm chí cô còn trêu đùa với cậu bạn kia một cách nhanh chóng. Đi học, rồi đi
làm đã làm cô biết cách cười, cách nói mà không làm lộ suy
nghĩ thật của mình. Thật hữu là dụng trong tình
huống này, với sự giả tạo
đó, cô có thể che mắt tất cả mọi người, kể cả cậu, nhưng cô cũng không thể che
đậy được chính cảm giác của mình. Có mạnh mẽ tới
đâu chăng nữa thì cô vẫn là con gái cơ mà.
Lý trí thắng, thử hỏi trái tim có buồn không?
Truyện ngắn |
Cô thấy sống mũi cay cay, cổ họng
nghẹn đắng, thấy tai mình như đang ù đi không nghe rõ mọi người nói gì. Trái
tim nhói đau ... dù vô tình hay cố ý thì cậu cũng từ chối cô tới ba lần rồi...
Chẳng có đúng hay sai cho một mối quan hệ, nhưng lần này
cô biết, trái tim cô biết, mình đã sai. Đã sai khi bỏ qua mối quan hệ mới với
những người mới tới bên cô vì một điều vô nghĩa. Đã sai, sai nhiều lắm khi biết
kết quả của sự lập lờ đó mà cô vẫn luôn không
thôi hi vọng.
Mai, đứa bạn thân của cô khuyên
cô nên từ bỏ đi, nó nhắc cô đừng phí thêm chút thời
gian nào nữa, đừng tự nhấn chìm mình như vậy...
Những lời khuyên ấy là chân thành nhưng cô có làm được như vậy không. Hai năm rồi,
cô đã lún quá sâu trong cái bẫy mà cô bày ra trong đêm sinh nhật đó.Cô sẽ thoát ra bằng cách nào đây?
Như để kéo lại cái sĩ diện cuối
cùng, cô đã ngắt mọi liên lạc với cậu, lao vào công
việc, vào những mỗi quan hệ tình cảm mới.
Người mới tới chưa lấp đầy được chỗ trống mà người cũ để lại. Bởi khi cậu bên cạnh cô như một phần cuộc sống, vui cô nhớ tới cậu,
mệt mỏi, khó khăn, cô càng nhớ cậu. Nhớ tới quay quắt,
cô vẫn chưa
quên được cậu, nhưng thời gian qua cô tin là mình sẽ
làm được điều đó. Và cũng bởi bên cô còn có lý trí mạnh mẽ, minh mẫn, luôn rành
rọt vẽ cho trái tim cô con đường tươi sáng nhất.
Cuối cùng, trên võ đài danh vọng
kia, lý trí đã chiến thắng trái tim ít nhất một lần.
- Ngọc ơi, có Minh tới đón này
con.
Tiếng nói của mẹ vọng ra từ dưới nhà làm
cô giật mình thoát khỏi dòng hồi ức xa xưa. Hôm nay, Minh hẹn cô tới một nơi mà
anh gọi là nơi đẹp nhất thế gian. Cô quen Minh đã hơn một năm, anh rất chu đáo, chín chắn và có một bờ vai rộng sẵn
sàng làm chỗ dựa vững chắc cho cô. Ngỡ
ngàng, nơi mà Minh đưa cô đến là nơi ấy. Đã rất lâu rồi
cô không đến nơi đây, cảnh vật xưa cũ, kí ức xưa cũ, nhưng bên cạnh cô lúc này không còn là người cũ...
Hôm nay,
cô đã có câu trả lời cho riêng mình, cô khẽ mỉm cười, yên lặng đặt gọn bàn tay của mình trong bàn tay
Minh ấm nóng...
Hết!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét