Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Lý trí thắng, thử hỏi trái tim có buồn không? – p3

Ngày 6 tháng 9 năm 2009

Hôm ấy chính là ngày sinh nhật của cô, không có gì đặc biệt hơn ngày thường, vẫn những hành trình ấy, đi làm thêm, tới lớp học vào buổi tối. Có khác thì phải chăng là do chiếc điện thoại của cô hôm ấy có vẻ bận rộn hơn, cô nhận được rất nhiều lời chúc: từ người mẹ tần tảo, từ lũ bạn thân, rồi cả những người bạn của bạn mà cô không hề nghĩ là họ còn nhớ tới sinh nhật mình. Sinh nhật tuổi hai mươi ba của mình đây sao? Cô khẽ rùng mình. Cô mạnh mẽ đủ dùng cho những ngày khác, nhưng sao hôm nay cô không muốn phải gồng mình thêm một chút nào nữa. Hối hận thật, biết trước thế này đã nghe theo lời Mai, yêu đại một ai đó đi, để những lúc cần như hôm nay sẽ không phải cô đơn như thế...Một mình lẻ bóng trên con đường dài từ lớp học cuối ngày về kí túc xá, cảm giác thật không dễ chịu một chút nào, cô cười buồn…Chuông điện thoại reo, một số lạ gọi tới.
Lý trí thắng trái tim có buồn không

- Alo
- Thi xong chưa? Làm bài tốt không?
- Xin lỗi, ai vậy ạ?
- Không nhận ra người đồng hương à? Buồn quá nhỉ?
- À ừ. Ai bảo dùng số lạ cơ. Cậu gọi chỉ để hỏi tớ điều ấy thôi à?
- Uhm
- Cậu có biết nay ngày gì không?
- 06/09/2009, ngày đẹp nhỉ?
- Uh! Ngày thiên thần như tớ ra đời mà lại không đẹp à? - Cô luyến thoắng: - Chúc tớ điều gì đi chứ nhỉ?
- Thật á. Uhm. Chúc cậu luôn vui vẻ này, hạnh phúc thật nhiều nhiều này, thành công thật nhiều trong cuộc sống nha.
- Thế thôi à? Cảm ơn cậu. Nhưng tớ vẫn thấy ít... - Ngay lúc này trong tâm trí cô, cô chỉ muốn chọc cậu thêm tẹo nữa mà thôi.
- Chưa đủ à? Còn gì nữa nhỉ? Uhm. Ước gì được đấy. - Cậu trả lời.
- Thôi xong rồi, cậu tới số rồi. - Cô cười nham hiểm: - Ước gì được đấy à? Uhm. Cậu có muốn điều ước của tớ thành hiện thực không? - Cô rào đón.
- Có chứ gì?.
- Tớ ước cậu làm người yêu tớ. - Chà, cái khoảnh thời gian tích tắc ấy diễn ra thật nhanh. Chẳng rõ tại bộ não tê liệt hay tại cái miệng hoành hành. Cô chỉ biết, cô của thời điểm ấy đang rất hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ đối phương giống như các nhân vật chính trong bộ phim tình cảm lãng mạn cô đã từng xem, mà bản thân không lường trước được có một cái bẫy do chính cô tạo ra và nó đang chờ đợi cô ở phía trước.
- Sao cậu lại ước điều đó với mình? - Cậu hoang mang hỏi lại cô.
- Điều ước này liệu có thành sự thật không?
- Cái này khó. - Cậu trả lời thật nhanh, thật dứt khoát.

- Thế mà có người bảo ước gì được đấy cơ đấy…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét