Hôm nay, cũng giống như rất nhiều
ngày khác trước đó, tôi lại bật khóc.
Thế là tôi lại nhớ cậu, thật sự tôi rất nhớ cậu. Có điều gì lạ
đâu? những lúc mệt mỏi hay những lúc gặp khó
khăn tôi lại rất nhớ cậu. Tôi ước cậu ấy sẽ nhẹ
nhàng đến bên tôi, yên lặng. Tôi chỉ chỉ cần
như vậy thôi, chỉ cần có cậu ở
bên cạnh tôi, cho tôi mượn bờ vai, cho tôi một cái nắm tay nhẹ nhàng. Trái tim
thôi thúc tôi tìm đến cậu, nhưng lí trí lại mách
bảo tôi đừng làm thế,
đừng thế nhiều lần nữa. Thế là lý trí thắng, liệu trái
tim có buồn không?...
***
Lý trí thắng trái tim buồn không |
Dòng nhật kí ngày xưa, đã đưa Ngọc của tuổi hai mươi tám trở về những tháng ngày
mộng mơ của tuổi đôi mươi. Hình ảnh cậu hiện ra rất rõ trong tâm trí của cô.
Bộ đồ thể thao, đôi kính cận, đi trên chiếc xe cào cào
phóng vút qua cô trong một chiều lộng gió.
Kíttttt....
Tiếng phanh
kít xe đột ngột làm cho cô giật nảy mình
quay lại, cô nheo mắt nhìn xem đang có chuyện gì xảy ra. "Chào! tớ biết cậu mà nhỉ?" Cậu nở một nụ
cười tỏa nắng khiến cho cô có chút chếnh
choáng: "Cậu học trường trung học phổ thông X, lớp
Y..." Cậu ấy say xưa nói với chính bản thân mình hơn là nói với cô. Một chút bối rối lẫn với hoài nghi làm cho cô chưa biết phản ứng ra sao,
cái kiểu làm quen này cô thấy rất lạ. Cô lựa chọn
cách im lặng, nở
một nụ cười và bước đi, đường đến thư viện trường
hôm nay sao lại rộn ràng tới thế, cứ như thể có đôi
cánh thiên thần nâng bước chân cô vậy. Cô tự hỏi cậu ấy là ai? Sao lại biết cô? Ở trong một trường đại học rộng lớn này sao lại...Cô cứ băn
khoăn mãi như vậy. Bởi cô không phải là một tuýp người nổi trội, khi gặp
là nhớ, khi đi là xuyến xao. Khác với các cô bạn cùng phòng, cô không luyến thoắng như Thảo, không hoạt ngôn như Mai, lại càng không có vẻ đẹp
thông tuệ như Trúc. Cô thích lắng nghe hơn thích nói, Mai thường hay nói cô là người ích kỉ, cái gì cũng ôm khư khư cho mình rồi không khéo lại chết già mất thôi. Cô chỉ
cười, tự biện minh rằng mình đâu có ích kỉ như vậy,
cô không nói vì cô cũng chẳng biết nói gì và chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Mọi thứ vui buồn hay giận hờn cô đều trút hết vào trang nhật kí. Mỗi lần
như thế, cô thấy lòng mình yên bình hơn.
Cuộc gặp gỡ vô cùng bất ngờ ấy đương
nhiên cũng chạy vào trong nhật kí của cô. Với cô, cậu ta chính là một ẩn số mà cô không tò mò tới mức phải đi tìm
ngay cho mình lời giải đáp. Dù có muốn tìm thì cô cũng chẳng có thời gian để làm điều đó. Cô quá bận
rộn với sánh vở, với bài tập lớn - nhỏ,
với công việc làm thêm của mình...Cuộc sống gia
đình cô không trọn vẹn, cô không cho phép bản thân mình lãng phí thời gian vào những chuyện không đầu,
không cuối. "Có duyên thì ắt sẽ gặp lại" cô tin là như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét