Thứ Tư, 9 tháng 9, 2015

Khi hạnh phúc vụt mất – p2

Tôi đã phải dặn đi dặn lại nhân viên bán hàng phải bọc cho cẩn thận bởi đó là món quà sinh nhật tôi tặng cho "người yêu" tôi. Chị ta chỉ mỉm cười, còn tôi thì cũng cố dặn ra 1 nụ cười chua xót. "Người yêu" của quá khứ, vậy mà hiện tại tôi vẫn chưa thể chấp nhận được sao?

Khi hạnh phúc vụt mất

Hạnh phúc vụt mất
Tối đó tôi có gặp cô bạn thân của tôi ở trên thư viện trường, tôi còn tưởng cô ta còn bận với tình yêu và các cuộc hẹn hò của mình nữa chứ, cô ta vẫn còn có thời gian mà vào thư viện để kiếm sách sao? Tôi rút chiếc hộp từ trong túi xách ra đưa cho cô ta.
- Sinh nhật của anh ấy, gửi lời của tôi, chúc sinh nhật vui vẻ
- Quà cậu tặng à??? Cái gì vậy?
- Cậu có thể đưa cho anh ta rồi hãy cùng nhau bóc cũng được. Tôi lảng lờ đi
- Ừ. Tôi sẽ đưa...
- Vậy cảm ơn cậu. Tôi về đây
Tôi vội chạy ra khỏi thư viện, 1 tay ôm lấy mặt, tôi không biết việc tôi làm có khiến người khác càng coi thường tôi hay không nữa, nói thật ra, lúc này tôi cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa. Tất cả cứ lộn xộn hết cả lên và lung tung lên thế nào ấy. Thật đau đầu...
Tôi cũng không hiểu nổi tại sao mình dám mua quà tăng sinh nhật anh ta, dám đưa quà sinh nhật cho bạn gái hiện tại của anh ta mà lại không thể nhắn nổi lấy 1 tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho anh ta được. Tôi sợ rằng anh ta sẽ trả lời lại là "Đừng làm phiền tôi nữa". Như vậy sẽ chẳng còn gì mất mặt hơn.
Hôm nay chính là sinh nhật của anh ta, để không muốn nhớ lại những gì của quá khứ tôi cứ lang thang đi trên các con phố hẻm, càng nghĩ lại càng thấy xót xa, Hỏi tại sao mình lại có thể ngu ngốc đến thế. Tại sao cứ phải quằn quại vì một kẻ thối thavô liêm sỉ cơ chứ. Tôi dừng chân lại ở một quán ăn nhỏ trên vỉa hè, cũng thấy mình cần phải ăn thêm một chút gì nếu không muốn trên báo ngày mai sẽ có một bài giật tít "Xác một cô gái thất tình chết đói ở Hà Nội". Vậy thì người nhà của tôi cũng sẽ đau lòng lắm, họ nuôi tôi cũng đã 20 năm rồi, tôi không thể chết một cách lãng phí như vậy được
- Dzo!!!!!! Sinh nhật vui vẻ nhé, hôm nay chúng mình ăn uống tẹt ga, mừng thằng Quốc có người yêu mới, mừng cho tuổi 22 của nó tràn trề sinh lực nào, trăm phần trăm nhé, thằng nào không uống cạn thì phải chịu phạt.
Tôi giật thót tim quay lại nhìn về phía phát ra tiếng ầm ĩ ấy, là anh ta...Cùng với một đám bạn đang bù khú với nhau. Nực cười thật, ông trời thật giỏi trêu ngươi, tôi trốn tránh anh ta cả tuần nay, cuối cùng lại gặp nhau tại một nơi mà tôi nghĩ là sẽ không bao giờ phải nhìn thấy hắn chứ. Tôi muốn khóc mà không dám khóc chỉ dám vội vã quay người chạy một mạch, tôi cũng không rõ những bước chân của mình sẽ đi tiếp về đâu, chỉ biết rằng tôi phải rời xa chốn này, rời xa nơi xuất hiện hình ảnh của anh ta.
Ngồi thụp ở bến xe bus, nước mắt tôi cứ ròng rã rơi, những tiếng nấc cứ ngày một to dần khiến cho một vài người xung quanh để ý. Nhưng tôi cũng mặc kệ, tôi không thể kìm nén được thêm một giây phút nào nữa, quả thực là tôi đã đau khổ lắm rồi.

Còn tiếp…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét