Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Lý trí thắng, thử hỏi trái tim có buồn không? – p4


Tiếp theo…
tỏ ra bướng bỉnh vặn vẹo cậu, để rồi cô cũng phải cười phá lên trước vẻ lúng túng của cậu. Cô biện minh rằng, đó chỉ là muốn tạo kỉ niệm để sau này nhớ lại cũng như để quên với ngày đặc biệt ấy. Cả thế kỉ này làm gì còn ngày nào đẹp hơn ngày hôm ấy nữa đâu. Rồi xề xòa, cô và cậu buôn với nhau đủ mọi thứ chuyện, như những người bạn thân lâu ngày lắm rồi không gặp. Cô biết cậu đã có người để quan tâm, để chăm sóc rồi nhưng mà cô vẫn dồn cậu vào một tình huống khó xử như thế. "Ước gì cậu đi cùng tớ trên con đường này, chỉ ngày hôm nay thôi" trang nhật kí ngày hôm đó của cô viết vậy.

Lý trí thắng, thử hỏi trái tim có buồn không?

Truyện ngắn

Đơn giản cô không muốn mình cô đơn trong ngày đó, lời chúc từ người mẹ, từ bạn bè thân yêu cũng không đủ làm cho tâm hồn mỏng manh của cô khi đêm về cảm thấy bớt hiu quạnh hơn. Và cũng vì cô nghĩ cô sẽ chẳng còn cơ hội gặp được cậu nữa đâu, nên mới mạnh miệng tới vậy.
Vậy mà ông trời như đang trêu ngươi hay trừng phạt sự bỡn cợt của cô mà sắp xếp cho cô gặp lại cậu trong đoàn thực tập năm thứ tư của đại học. Duyên ư? Cô sợ rồi. Đúng là ếch chết tại miệng, chưa khi nào cô thấm thía điều ấy tới như thế. Cô ngượng ngùng chưa biết phải đối mặt với cậu ra sao nữa, cô càng bối rối bao nhiêu, thì cậu lại càng tỏ ra vô tư bấy nhiêu. Có lẽ cậu đã quên buổi tối hôm đó rồi.
Thực tập năm cuối, không hề đơn giản và dễ dàng như những năm trước, những yêu cầu và đòi hỏi của thầy cô giáo hướng dẫn càng ngày càng cao lên, nhưng cô tự tin mình sẽ làm tốt, vậy mà cô gặp thất bại ngay trong giờ đứng lớp đầu tiên. Cô suy sụp, không chấp nhận hiện thực ấy, cô cố tỏ ra mạnh mẽ để vượt qua nó, cô tìm những cái mới, thử nghiệm những cái mới, rồi lại thất bại.
Nghĩ lại những ngày tháng ấy, ở thời điểm hiện tại cô vẫn không tin rằng mình có thể chấp nhận bản thân mình bị thảm hại như thế. Vì sao? Vì sao khi cô nỗ lực nhiều tới vậy cô lại gặp thất bại? Cô đã làm sai ở đâu? Từ khi nào? Cô tự đặt ra cho mình nhiều câu hỏi, mà bế tắc không thể tìm ra được câu trả lời. Cô bắt đầu co mình lại, trầm tư nhiều hơn.

Cô tránh cố tình mặt mọi người, đôi khi còn trốn chạy chính cả bản thân mình. Vậy mà cậu vẫn tìm ra được cô, vẫn đọc được những suy nghĩ trong cô. Cậu bày cách cho cô, hướng dẫn cô làm mọi thứ, cái nào nên lên, cái nào bỏ...từng chút, từng chút một. Cô ương bướng, để cho cậu nói một mình, nghe một mình. Cậu ta thì biết cái gì chứ? Một mình cô gặm nhấm những thất bại đầu tiên thế là quá đủ rồi, không cần ai dạy, không cần ai chỉ giúp...cô không muốn ai nhìn thấy cô lúc này. "Thật phiền phức" cô hét lên, những tưởng cậu sẽ tức giận bỏ đi, thế mà cậu lại im lặng ngồi bên cạnh cô hàng giờ làm cô thấy giận bản thân mình ghê gớm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét