Nói rồi, Tùng lại im lặng,
Nam cũng im lặng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tùng. Như chỉ cần có thế, Tùng khóc
rưng rức như là một
đứa trẻ. Có lẽ, nỗi đau đó
quá
lớn, Tùng đã phải dồn nén từ
rất
lâu giờ chỉ chờ có dịp là tràn dâng mạnh mẽ. Trong nước mắt, Tùng khẽ khàng:
- Cô ấy là tất cả đối với
em, là niềm tin,
là mục tiêu phấn đấu của em. Có những lúc mệt mỏi, tưởng chừng như là bỏ cuộc, em lại nghĩ về cô ấy, về ước
mơ của tụi em, em lại thấy mình mạnh mẽ lên. Vì cô ấy, em có thể hy sinh tất cả, làm tất
cả...vậy mà tại
sao cô ấy nỡ từ bỏ
em. Có phải là em
ngu lắm không anh?
Ly cafe buồn
ly cafe buồn |
- Anh không phải là một chuyên gia phân tích, cũng không biết
nói lời an ủi, anh hiểu chú đang rất là đau khổ, thôi thì khóc được thì cứ khóc đi, nhưng chỉ khóc một lần này thôi. Nước mắt đàn ông
quý lắm, đừng tùy tiện sử dụng.
- Em đã tự hỏi mình rất
nhiều lần, đã hút hết 3 gói thuốc trong một đêm, vẫn không hiểu tại sao?
- Tình yêu khi đã hết,
thì nó sẽ ra đi, níu kéo vẫn sẽ
không
được gì đâu. Tìm hiểu lý do để làm gì, khi mà kiểu gì thì cũng chỉ có một kết
quả thôi.
Hợp rồi tan, là lẽ thường tình. Chỉ là con người có biết chấp nhận hay không mà thôi. Cũng giống như tái ông mất ngựa vậy, kết
thúc chuyện này, sẽ là mở đầu cho chuyện mới. Chia tay cô ấy, không hẳn là một
điều xấu, biết đâu đó là lại
là cơ
hội, để chú tìm được một người tốt hơn.
- Từng tuổi này rồi, em
hiểu đạo lý đó chứ, nhưng mà
em
vẫn không thể nào chấp
nhận được, em đã vì cô ấy rất nhiều, sao cô ấy lại có thể phũ phàng từ bỏ em
như vậy.
- Chú đã nghe qua câu
"thi ân bất cầu báo" chưa?, chú đang nghĩ là chú có ơn, và cô ấy cần được báo đáp à?! Tình yêu không bao giờ
có sự công bằng, chỉ là sự
hài
lòng và không hài lòng mà thôi. Khi người ta hài lòng về nhau, người ta hy sinh cho nhau, khi ta không
còn sự hài lòng nữa, ta sẽ
ra
đi. Anh không khuyên chú phải quên đi, phải như này phải như nọ. Cũng không cần phải gồng mình mà giả vờ như chưa có gì xảy ra cả, hãy cứ để tự nhiên, buồn hãy uống rượu,
hút thuốc, vui thì hãy
đi chơi cùng bạn bè. Thời gian có
thể
xóa nhòa đi tất
cả,
rồi
một ngày, chú sẽ nhìn lại, thấy những gì mà ta làm hôm nay thật là điên rồ và
vô nghĩa.
- Tuần sau, cô ấy cưới
rồi anh à.
Em nghe
bạn bè nói lại, đó là thằng Trường, bạn của em, nhà nó ở cùng xóm với cô ấy...
- Vậy chú lên đây để né
tránh hay để tìm
sự bình
yên?
- Em cũng không biết nữa,
em chỉ biết xách ba lô lên và đi. Em muốn đi xa thật xa, để có thể quên đi. Nhưng mà nơi nào cũng đầy kỷ niệm. Ba lô chỉ có vài bộ đồ, mà
sao nó nặng trĩu vai em…
Hai thằng đàn ông yên lặng,
cứ thế ngồi ở bên
nhau, mỗi người một suy tư. Nhìn Tùng, Nam vừa cảm thông vừa giận, sao Tùng có
thể yếu mềm như thế được?,
sao đời lại có cô gái bội
bạc
như thế? Và sao yêu chân thành lại đau khổ đến thế? Nam cũng không thể lý giải được. Cũng như là Tùng, người anh yêu giờ đã vi vu trời
tây, bỏ lại cho anh những kỷ niệm buồn và dang dở. Biết trách ai, hờn ai bây giờ khi tình yêu đã ra đi.
Một giọt mưa đêm vô
tình rơi trên má,
Anh vô tình lại nhớ ánh
mắt em....
Hết!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét