Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

Đồ ngốc! Cậu không được xảy ra chuyện gì đâu đấy - p1


Một lúc sau, Linh lấy lại được cân bằng và nhắn tin cho Lâm "đồ ngốc! cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu đấy", thằng bạn nhắn tin bằng một dấu hỏi...
***
- Này, cái kẹo cam tui cho ông, còn dâu là của tui.
- Nhưng tui thích dâu.
- Không.
Linh bỏ tọt viên kẹo vào miệng của mình mặc kệ cho Lâm nhăn nhó. Hai đứa lớn lên cùng nhau nên có gì phải ngại chứ, trước nay Lâm luôn nhường nhịn cho Linh mặc kệ cho Linh có đấm có đá hay cào xé thế nào thì Lâm cũng mỉm cười thôi. Cô bé hàng xóm với đôi mắt đen láy khóc ướt nhòe chỉ vì mẹ đi chợ về muộn, từ ấn tượng ban đầu đó, Lâm luôn nghĩ mình cần phải có trách nhiệm bảo vệ Linh.

Đồ ngốc! Cậu không được xảy ra chuyện gì đâu đấy

Đồ ngốc
- Con hâm, định thi vào trường nào?
- Tui thi nghệ thuật, ước mơ của tui là trở thành một diễn viên nổi tiếng mà, hh, lúc ấy à, tui cho ông chữ ký bán lấy tiền.
- Tui lại phải xa bà sao?
- Ờ há!
Lâm nắm chặt tay Linh lại để ngăn lại, cậu chỉ sợ rằng cô bạn ngây thơ của mình sẽ biến mất vào một ngày nào đó thôi. Chỉ trong tích tắc thôi, bởi vì ngày tốt nghiệp những năm tháng học trò cũng đã sắp đến gần.
- Lâm Lâm Lâm, ông thi vào trường nào vậy?
Thằng Tuấn gay rất hứng thú nói với Lâm, cho dù Lâm từ chối tình cảm của Tuấn nhưng có vẻ Tuấn thích kiểu đẹp trai, à mà không, đẹp gái không bằng chai mặt.
- Ngoại thương, bỏ tao ra mày, ghê quá!
- Tui phải ôm ông, tui sắp phải xa ông rồi, tui thi nghệ thuật với con Linh đó
- Ờ, ông làm diễn viên được đó – Linh ngồi trên bàn, đung đưa chân – Sau này nếu nổi tiếng, chúng ta sẽ cùng nhau làm một bộ phim thật hoành tráng.
- Tui không cần bà, tui chỉ cần Lâm thôi – Tuấn chu chu môi khiến cho Lâm suýt nữa té khỏi ghế.
- Bỏ ra mày, ghê quáaaaa
Rồi mùa thi đến thật là nhanh, thời gian vốn không bao giờ chờ đợi ai, cô cậu học trò ngày nào còn áo trắng tinh khôi đến trường trong mỗi buổi sáng sương sớm giờ đây trưởng thành hơn và bước nhanh vào cánh cửa đại học. Linh hít một hơi thật sâu trước khi đặt chân vào ngôi trường cô mơ ước, giờ đây cô sẽ phải xa gia đình, xa cậu bạn thân ngày nào cũng đèo cô tới trường.
- Mình phải tự lập thôi – Tự nhủ như vậy Linh đứng hiên ngang giơ tay chữ V cao trên đầu.
Tụi sinh viên cùng trường ngơ ngác nhìn, thôi kệ, nếu xấu hổ thì không phải là mình , cô nghĩ thầm trong bụng rồi tận hưởng cảm giác từ từ đến gần môi trường mới, bỗng...
- Nước sôi, nước sôi, tránh ra con Linh xấu xí
- A, gì vậy? ông...
- Ờ, tui yêu bà, vì bà là người duy nhất yêu tui trong cái môi trường lạ hoắc này – Thằng Tuấn ôm chầm lấy Linh
- Bỏ ra, ghê quá

Còn tiếp…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét