Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

Cảm ơn anh đã đến đây...

Từ lúc gặp được anh, bầu trời trong đôi mắt em - dù chỉ là một ngày thật uể oải của giông tố hay nhạt thếch lúc hè đều nhường chỗ cho mùa thu cô độc, dù đó là một buổi chiều thứ sáu mệt mỏi vì tiết tổng kết ở lớp, hay những định luật Vật lý khô khan em cũng sẵn sàng gặm nhấm, nhâm nhi bộ não có số chẵn nếp nhăn của em, hay tệ hại hơn nữa là thời điểm lúc đó, em đang đạp xe đi học bỏ lại sau lưng tiếng thở dài của mẹ, nặng hơn nguy cơ cả thành phố này chuẩn bị đổ sầm xuống…
Bất kể là xung quanh có khi chuyển mình đẹp đẽ lên một chút, cũng có thể là sẽ khiến cho em như một phản xạ lập trình bị lỗi nhịp, và cứ thế nức nở. Là nức nở, là những cảm xúc yên bình đến lạ trong như nước mắt ở trong lòng em

Cảm ơn anh đã đến đây...

Cảm ơn anh đã đến đây...
Cảm ơn anh đã đến đây...

Anh ạ!
365 ngày trở về trước khi em mang hình ảnh dai dẳng của anh, từ vô nhận thức, âm thầm, mơ hồ, nỉ non, cho đến khi đã trở thành cái tên của nhân vật trong một bộ phim cũ rích với một nội dung về thứ tình yêu lặng tờ, nhạt nhẽo.
Em đã mang theo hình ảnh ấy của anh, từ tiếng bóng đập sân ở ngôi trường cấp ba, từ dãy hành lang dài cuối dãy học, và bàn cờ về cuộc đời. Từ những tin nhắn không bao giờ lưu thành tên em vẫn rúc rích cười mỗi lần nhận được…
Anh ạ!
Thực ra đã bao giờ anh quên được em hay chưa? Để em theo những công việc anh cho là bận rộn, những bài học chính trị và những người bạn mới của anh? Đã bao giờ anh quên đi mất em rất thích uống sữa đậu nành không pha đường có đá lạnh, em thèm được ăn hủ tíu gõ nhưng cực kỳ ghét mùi hăng hắc của lá hành?
Đã bao giờ anh thôi nhớ rằng trong mùa giao thừa đêm hôm ấy anh không đứng một mình giữa biển. Em là người đã đồng hành cùng anh. Người con gái chưa bao giờ cao được đến vai anh dù cho đã mang giày cao gót? Em đoán rằng tất cả mọi người con gái có mái tóc dài trên đời này đều sẽ thực sự muốn biết người đàn ông cô ấy yêu lưu giữ những ký ức gì trong nhật ký của họ.
Em từng thì thào với anh rằng em thật may mắn, vì người đã bước vào giấc mơ khi em biết yêu. Là anh chứ chẳng phải một ai khác. Là nụ cười khi em đã vun vén xong cho lẵng hoa đỏ thắm trong một phần ba ký ức, trong nhũng ngày còn hít thở.

Cảm ơn anh đã đến đây...
Xem thêm:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét