Đã
bao ngày qua, em cố gắng để chạy
trốn tất cả mọi thứ, em cố gắng quên đi những
điều không nên nhớ và cố gắng lắm, để không phải nhớ đến những
câu chuyện mà anh đã làm cho em tổn
thương. Em cứ nghĩ rằng, yêu anh hết lòng, thì em sẽ nhận được sự anh đáp trả trọn vẹn cả nghĩa lẫn tình từ anh.
Em cứ nghĩ, có em rồi anh sẽ chẳng bao giờ dám
lăng nhăng với bất cứ một cô gái nào cả, là vì em đã quá tin tưởng anh mà thôi.
Anh không xứng được em yêu…
Trong
tình yêu, những điều bắt buộc gần như sẽ trở nên vô
nghĩa, sự tự giác là điều mà chúng ta nên
làm. Em đâu thể nào bắt buộc anh cứ phải mãi nghĩ về em được,
anh cứ phải xem em là người duy nhất,
và cũng chẳng
thể dặn dò anh cứ phải nhớ tới em. Những điều
đó, là điều mà anh phải tự điều khiển lý trí và
con tim mình, anh phải mãi mãi trung thành với
em.
Anh không xứng được em yêu… |
Bao
lâu nay, em cứ nghĩ rằng bờ vai này là của em, thân thể anh
là của em và con tim anh, chắc chắn cũng sẽ là
của em, không cần phải bàn cãi thêm
nữa. Người ta nói rằng, đừng bao giờ
cố gắng đi tìm hiểu những câu chuyện trong lòng ta vốn dĩ luôn nghi ngờ, bởi vì chẳng
ai khác, người tổn thương chỉ mình ta mà thôi.
Lâu
nay, tình thương của chúng ta dành cho nhau, em chẳng
dám hoài nghi là anh giả dối. Em cũng chẳng dám
nghĩ rằng, những lời mật ngọt yêu đương mà anh
dành cho em rồi cũng sẽ có một ngày lụi
tàn nhanh chóng, tại vì là em luôn yêu thương
anh, em tin tưởng vào anh tuyệt đối, nửa dối trá em cũng
chẳng bao giờ dám dành cho anh. Anh nói rằng ngày
mai anh bận việc, em đồng ý trả anh về với công
việc của anh. Anh nói rằng tối nay anh
hơi mệt, anh muốn nghỉ ngơi, anh không thể đi dạo cùng em được, em vẫn bình thường mà không tỏ vẻ cáu
giận với anh, vì dù yêu dù thương, nhưng chúng ta cũng không nên xâm phạm quá
nhiều vào đời tư của nhau, vì chúng ta chưa phải là vợ chồng.
Đêm hôm đó,
đường phố dường như cũng đã vắng bóng người
qua lại, không biết là tại sao em thấy lòng mình buồn và nặng trĩu,
đơn giản là em muốn đi dạo thay đổi bầu không
khí. Em hòa mình vào đường phố lúc đêm khuya, những
cơn gió cuối ngày khẽ làm cho em phải thốt
lên lạnh, em cảm nhận được da thịt mình cũng lên tiếng vì đã quá
lâu rồi em cũng chẳng đi dạo khuya như thế này.
Tín
hiệu đèn xanh, đèn đỏ làm cho em phải dừng
lại khoảng đôi mươi giây, trước mặt em bây giờ chỉ
duy nhất có một đôi tình nhân vừa lướt qua, em
thấy họ thật là hạnh phúc và lãng mạn, nhưng lát sau
em phải giật mình vì cái dáng người đàn ông kia sao mà quen thuộc quá,
lại còn cả cái áo sọc caro,
cái áo mà anh người yêu mình cũng thường hay
thích mặc cho những ngày lễ tiệc quan trọng,
không thể nhầm lẫn được nữa rồi, nhưng
sao anh lại chở ai thế kia? Em đã cố
gắng đuổi theo, lúc này em cảm thấy hoang
mang và lo lắng hơn bao giờ hết, vì anh nói là anh
đang ngủ cơ mà. Điều làm em nhìn đầu tiên chính là
biển số, rồi đến cái ôm của người con gái kia, thoáng chốc cô gái đó còn
hôn lên má anh nữa cơ. Đến lúc này đây, thì em phải đặt tên chuyện tình của mình là
gì đây? Tình tay ba hay là cô em họ đi với anh trai?
Em
không theo dõi anh nữa, em cũng chẳng muốn biết là anh
và cô gái kia có quan hệ là gì nữa, điều quan trọng em là gì giữa bộn bề của cuộc đời anh? Em quay đầu xe lại, cố gắng thoát khỏi con phố này thật nhanh
chóng không làm ồn ào lên. Em chạy xe như một con
điên, những dòng nước mắt thay phiên nhau lả lướt trên đôi má em và khuôn mặt em sững
sờ trước không gian, thời gian này, mọi vật dường như trở nên ảm
đạm dưới đôi mắt của em.
Về
đến nhà, em đã cố gắng bình tâm, em đã dành cho
mình một khoảng thời gian để có thể quyết
định, anh có xứng đáng để em thương yêu nữa không? Kẻ phản bội là thứ chẳng bao giờ có thể tha
thứ được, dù bất kể anh là ai, kẻ phản bội
là thứ giàu về tình cảm, vì họ nghĩ rằng họ giàu nên họ
mới muốn phân phát của cho mỗi người một
ít, cuối cùng thì có biết bao nhiêu người từng bị tổn
thương. Đàn ông trăng hoa đã mệt mỏi lắm rồi, kẻ đa tình còn mệt mỏi hơn gấp bội
lần. Nên em nghĩ rằng “anh sẽ chẳng bao giờ xứng đáng để
em tha thứ…”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét