Một
ngày đẹp trời nào đó, em sẽ
không cần thứ tình yêu mãnh liệt nữa, điều mà em
mong muốn là một người sẽ ở bên em,
quan tâm em và đi cùng em đến tận cuối của con
đường. Em vẫn chờ mong để điều đó trở
thành hiện thực, hãy
cùng em hoàn thành nốt chặng đường tương lai phía trước
được không anh?
Tháng 4 gõ
cửa, mùa hoa loa kèn đã bắt đầu khoe
sắc hương thơm ngào ngạt. Em đã từng nghĩ rằng sẽ cùng
anh chung tay đi đến cuối con đường, đã mơ về ngôi
nhà và những đứa trẻ, tương lai ấm
áp vậy mà giờ đây...?
Anh à, hãy cứ im lặng như vậy đi nhé
Anh à, hãy cứ im lặng như vậy đi nhé |
Chiếc
xe bus quen thuộc cũng đã đến, trong cái thời tiết thay đổi
thất thường này đã làm em cảm thấy
quá đỗi là mệt mỏi, mệt mỏi ngay cả cách mà em
bước chân lên chuyến xe quen thuộc đó. Em chọn cho mình một chiếc ghế ở cuối cùng
ngay bên cạnh cửa sổ để có thể quan sát được mọi
chuyển động, cả những giọt nước mắt rơi vội trên má sẽ
không ai có thể biết và bắt đầu suy nghĩ. Là một người
luôn sống trong quá khứ, luôn suy nghĩ và hay phức tạp
hóa mọi vấn đề nên những thứ mà em tiếp xúc,
thái độ hờ hững và thờ ơ của anh đã khiến cho một
đứa như em phải phát điên lên.
Là
con gái nên em cũng khát khao nhận được sự quan
tâm, cần một bờ vai che
chở những lúc em yếu lòng. Là con gái nên em muốn được đi rong
chơi trên khắp phố đông người, cầm tay anh trên con đường quen thuộc hay là những
cái ôm vội vã anh trao. Là con gái em chỉ có ước như vậy
thôi.
Anh
à, em đã kiên nhẫn ngồi đây đợi anh hàng
tiếng đồng hồ ở quán quen thuộc, ánh mắt cứ vỡ òa rồi
lại hụt hẫng khi mà đó không phải là anh.
Từng đôi lướt qua nhau làm cho trái tim em
đau nhói, dường như em cảm nhận được từng cơn đau mà nó
mang lại. 12h đêm rồi anh à, anh ra đi, ra đi mà, đừng để
cho em phải bơ vơ giữa chốn đông người như vậy nữa.
Em sợ lắm anh có biết không. Nhưng mọi sự chờ mong của
em dường như đều là vô nghĩa, sự im lặng chính là nhát dao đâm nát tim em để đến
ngày hôm nay nó vẫn còn rỉ máu. Sự đau khổ, hụt hẫng và cả
những lời giả dối kia đã vô tình làm cho đứa con gái yếu
lòng như
em phải ngã quỵ xuống. Mình chia tay rồi phải không anh?
Em
nhận ra một điều rằng có những
thứ không bao giờ muốn buông tay, nhưng rồi cũng phải chấp nhận vì biết
rằng ta không có đủ khả năng để níu
giữ nó. Khoảng cách ngày càng xa nên em không thể nào kéo
lại gần.
Đủ mạnh mẽ để có thể dứt bỏ nên em cũng sẽ đủ mạnh mẽ để
trải qua khoảng thời gian đó.
Anh
à, anh cứ im lặng mãi như vậy đi nhé.
Em
sẽ chẳng thể yêu ai được nữa đâu. Nếu như còn
yêu thì hãy quay lại, mọi sự thờ ơ, vô tâm và cả những lời giả dối kia chúng ta
sẽ vứt bỏ và cùng nhau cố gắng được không anh?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét