Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015

Có một nỗi nhớ mang tên anh…

Nỗi nhớ là một thứ làm con người ta cảm thấy day dứt khắc khoải nhất, nhớ một người mà người đó không nhớ mình còn đau đớn hơn gấp nhiều lần. Nỗi nhớ đó em đang mang, nỗi đau đó em đang phải gánh chịu! Có bao giờ anh cảm thấy nhớ em, dù chỉ một chút thôi không?

Có một nỗi nhớ mang tên anh…

Có một loại nhớ nhung là không ngừng nhập tên của anh vào thanh công cụ tìm kiếm. Đó chính là tất cả những gì mà Triệu Mặc Sênh của “bên nhau trọn đời đã  từng trải qua.
Có một nỗi nhớ mang tên anh…
Có một nỗi nhớ mang tên anh…
Loại nhớ nhung của em, cũng đâu khác cô ấy. Chỉ khác là, họ phải ở xa nhau, còn ta thì lại quá gần. Gần đến nỗi em biết được mọi thứ về anh, nỗi nhớ nhung của em cũng bằng cách nhập tên anh trên thanh công cụ tìm kiếm của Facebook, ngày qua ngày.
Làm sao để cho anh biết được rằng đã có những lúc em thấy nhớ anh đến đau quặn thắt tim, sau nụ cười vô tư và cái tính vờ như vô cảm không quan tâm, em che giấu được bao cảm xúc đang dồn ứ nghẹn lại của bản thân mình.
Làm sao để cho anh biết được, mỗi lần chạm mặt nhau lại giống như hai người không quen biết, chẳng đến vài giây là đã lướt qua nhau trong vô tình, anh vẫn bình thản đến lạ, còn em thì không đủ bình tâm.
Nói nhớ anh ư…Ta có là gì của nhau đâu chứ, anh có một cuộc sống riêng, anh quá hoàn hảo, còn em thì lại quá mờ nhạt, em không đặc biệt, em lại là người đến sau. Em đã có tất cả những thứ của một kẻ thua cuộc trong tình yêu. Em cũng không đủ can đảm để nói, cuộc đua này em không tự tin rằng mình có thể chiến thắng, nên em sẽ không tham gia. Bởi nếu không phải là người giành giải cao nhất, thì những kẻ đồng hạng như em cũng sẽ đau đớn vô cùng.
Có những lúc em nhìn ai cũng thấy giống anh, nhưng lại có những lúc không tìm thấy được anh trong biển người rộng lớn. Tại địa điểm đó, ngay cả trong mơ em cũng đi tìm anh. Chạy hoài, chạy mãi, mưa rát người, tim thắt lại, cuối cùng thì cũng chỉ như một con ngốc, ngay cả trong giấc mơ em cũng thất bại.
Bảo rằng sẽ quên anh, nhưng em không làm được. Đã rất cố gắng để không nhớ anh, em lại càng thấy khó khăn. Thà rằng yêu mà chia tay còn bớt đau đớn hơn yêu mà không thể đến, không thể cho anh biết được rằng em đã yêu bằng cách như thế nào.

Mọi thứ với em, dường như chưa bao giờ là ổn. Có bao giờ anh thấy nhớ em, dù chỉ một chút thôi không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét