Thật
tâm, thật dạ là em buồn quá thể nhưng mà làm
sao có thể níu kéo được trái
tim của một người khi mà đã không còn như trước nữa.
Dấu
yêu xưa chìm vào trong dĩ vãng, đau nhất không phải là cảm
giác cô đơn trong ngày tình nhân mà chính là đau vì
mình đã từng hạnh phúc. Mùa đông năm nay sao dài
quá. Buông tay em không rơi một giọt nước
mắt bởi vì nó cạn dần qua những ngày yêu
nhau. Dù biết còn thương còn
nhớ là còn đau, vậy mà tại sao em lại cứ
hoài thương một bóng hình không nên nhớ. Mùa Valentine này cô đơn mình em!
Anh!
Đến bên em như là một cơn gió, vụt qua rồi biến mất, em
cố níu lấy nhưng mà vô vọng. Em! Đến với anh, khát
khao được ở bên anh mãi mãi. Em yêu anh, em
đau vì trái tim em, anh đã tỏ. Người thua cuộc chính là
người chẳng thể giấu nổi sự thương yêu,
em bên anh đẹp nhẹ nhàng mà nỗi đau sâu thẳm.
Nỗi đau này liệu người có thấu cùng em? Mùa
Valentine này em chẳng gọi thành tên...
Đừng vì cô đơn mà vội yêu một người
Đừng vì cô đơn mà vội yêu một người |
Em
ngột ngạt vì ở xung quanh bao đôi nhân tình được hạnh
phúc, cũng là lúc mà trái tim em tan vỡ
ra từng mảnh từng mảnh cho đôi tình nhân là anh và người đó.
Em sợ quá! Sợ mình không đủ sức để có thể bước
qua được tất cả. Phố đông người nhưng sao em lại thiếu
anh. Đừng buộc em phải chấp nhận yêu thương khác, đừng bắt
em phải quên đi người em yêu, đừng bắt em phải
xóa đi hết những gì mà chúng
ta từng có. Em giữ, em đau nhưng em chưa thể nào buông bỏ được.
Anh ơi! Valentine này em buộc mình phải thôi nhớ anh.
Sẽ
chẳng là gì nếu như mà em được khóc, cứ mãi lạnh lùng
theo kiểu chẳng sao đâu. Ai có biết em đang rệu rã. Nỗi đau quá nặng nhưng mà nước
mắt chẳng thể rơi, em cao ngạo tự thân mình gánh
lấy. Có lẽ em đã đủ trưởng thành khi mà em biết dựa
vào chính bản thân mình để có thể vượt
qua được khúc loạn của trái tim. Vật vờ rồi
cũng phải vực dậy, em mệt mỏi cho ai xem trong khi anh đang đủ đầy hạnh phúc.
Sao chẳng thể là của nhau khi mà chúng ta đã từng
yêu thương...Có lẽ nào chỉ riêng em yêu anh mà thôi?
Mùa
yêu - mùa Valentine trống rỗng. Không nên vì quá cô
đơn mà yêu vội một người, em hiểu và em đang như thế, càng ngày em càng nhận thấy
mình trở nên khắt khe hơn
khi mà bắt đầu cho một mối quan hệ mong
muốn có kết thúc. Không thể phủ nhận được cái bóng của
anh đã quá lớn khiến cho em
khó mà có thể gạt sang một bên
để nhìn ra một yêu thương khác. Nghĩ về anh với bao nhiêu điều
tồi tệ nhất để có thể quên anh đi thật nhanh. Nhưng càng
quên em lại càng thấy nhớ. "Tình chỉ đẹp
khi còn dang dở" - chuyện chúng
mình thật đẹp nhưng đã dở dang…
Ai
rồi cũng khác - anh đã khác đi rất nhiều, khác hẳn
với anh của em ngày đó. Vẹn nguyên trong kí ức là anh, nụ cười tỏa nắng của anh.
Là anh - lời thì thầm anh nói “anh
nhớ em", là anh - "mình cưới nhau nhé". Là
anh, tất cả đều là anh. Nhưng giờ đã xa
thật rồi! Valentine này…em trống rỗng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét