Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

Tình yêu của chúng ta đang bắt đầu từ đây...

Có nỗi nhớ nào bằng nỗi của người nhớ yêu xa? Con đường dài thênh thang nay chỉ còn một mình đôi chân này đứng đấy đợi anh. Người thương! Ngày qua ngày, cuộc sống chẳng hề thay đổi, vẫn 24 giờ lặng trôi trong âm thầm. Lâu rồi, à không! Phải là lâu lắm rồi, chúng ta đã không gặp nhau anh nhỉ. Anh giờ nơi đó, có còn nhớ tới nơi này không?
Đà Nẵng về đêm đẹp lắm, càng ngày càng trở nên lung linh hơn nhưng gió thì thi thoảng hơi thoáng chút buồn. Một mình lạc lõng giữa con đường lộng gió đông người này, tự dưng em đã ý thức được lòng mình thật trống rỗng, cô đơn đến nỗi mình chẳng thể nhận ra được chính mình là ai. Chẳng phải vì em muốn mình như vậy đâu, cũng chẳng phải em không có ai bên cạnh, chỉ là em cảm thấy cô đơn vì ai đó đang không ở nơi này.

Tình yêu của chúng ta đang bắt đầu từ đây...

Tình yêu của chúng ta đang bắt đầu từ đây...
Tình yêu của chúng ta đang bắt đầu từ đây...
Thật khó khi yêu thương xa vời đến hàng ngàn cây số phải không anh? Nhiều khi buồn lắm, uất ức lắm, chỉ muốn chạy ngay tới bên cạnh anh để trút đi hết tất cả sự mệt mỏi, tâm sự nhưng xa lắm, muốn nhắn tin cho một ai đó, nói rằng: "Tôi nhớ anh!" nhưng vừa mới chạm vào bàn phím thì lại ngay lập tức xóa ngay câu chữ, tự mình làm mình cho đau rồi khóc, vì không muốn cho ai phải bận tâm.
Đôi lúc, nhìn nhỏ bạn thân được người yêu mua cho đồ ăn sáng, nói chuyện với người yêu cười tít cả mắt mà anh biết không? Lòng em bỗng dưng lại cảm thấy xót xa cho tình cảm của đôi ta, tim tự dưng lại bóp chặt rồi nghẹn ứ ở cổ họng, muốn khóc mà chẳng thể được, thay vào là tự cười nhạt với chính bản thân mình. Em đâu có thua gì nó, chẳng qua là đã từng. Em nhớ lắm! Nhớ những lúc anh nhìn em lúc ăn, lúc em ngồi một mình bơ vơ giữa đám bạn, anh xuất hiện lúc nào mà chẳng hay rồi lại nở nụ cười ấy, hơi ấm ấy, chọc cười em một cách quá đáng. Nhớ những lúc cãi nhau mà lúc nào em cũng phải thua cái triết lý của anh. Giờ thì chỉ là quá khứ!
Thời gian xa anh, cũng chính là quãng thời gian em tự mình học cách tự lập, quên đi thói quen nhận được sự quan tâm của ai lúc trước, tự học cách chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, nhất là giữa thế giới ồn ào này. Tự yêu lấy bản thân mình nhiều hơn để cho khỏi phải bơ vơ. Vì yêu xa hơn hết là niềm tin để giúp cho khoảng cách kia sẽ không quá lớn, để cho tình yêu của chúng ta xích lại gần nhau hơn…

Yêu xa, em biết rằng mình cần phải cố gắng rất nhiều, để không phải nguôi mất đi niềm tin, để cho anh không phải bận tâm nhiều vì cô gái ngang bướng chưa trải đời như em. Để cho anh biết rằng, em vẫn ở đây, đợi anh, chờ anh cho dù có bao nhiêu đàm tiếu bên ngoài rằng yêu xa khó lắm, rằng chỉ có nỗi đau làm gì tồn tại hai từ hạnh phúc và chỉ có kẻ ngốc mới chấp nhận sự thiếu thốn như vậy. Nhưng mặc kệ, miễn tình em, tình anh luôn hướng về nhau, khoảng cách cũng đâu hề xa khi chúng ta xem nhau là tất cả phải không anh? Yêu xa đừng nên nản vì xa cách mà hãy trân trọng vì đó chính là thử thách của tình yêu…
Xem thêm:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét