Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Hối tiếc vì keo kiệt sự yêu thương…

Nhiều sai lầm thì có thể vẫn còn sửa chữa được, nhưng có những yêu thương thì chúng ta chẳng còn cơ hội trao nó cho người đáng được nhận sự yêu thương. Không có nỗi đau nào được coi là vô vị trong cuộc sống. Mọi mất mát vẫn luôn tồn tại trong nó những sự tái sinh, cái chết luôn được ban trao cho người ở lại điều gì đó có giá trị.
Khi chiến tranh giặc giã, những người lính bước chân ra trận có sợ chết hay không? Câu trả lời chắc chắn họ có. Nhà văn Chu Lai nói rằng: "Điều khác biệt ở những người lính trên chiến trường là mỗi khi mà họ ra trận thì họ luôn xác định đó là ngày cuối cùng trong cuộc đời mình. Người lính vì thế luôn trong tâm thế chủ động để đón nhận cái chết, một cái chết mà sự ra đi của họ đã hàm chứa một trạng thái bi hùng".

Hối tiếc vì keo kiệt sự yêu thương…

Hối tiếc vì keo kiệt sự yêu thương…
Hối tiếc vì keo kiệt sự yêu thương…
Nếu xét ra, những người lính trên chiến trường đã phải nằm xuống kia, vẫn còn may mắn hơn nhiều so với những hành khách xấu số trên các chuyến bay định mệnh trong thời gian gần đây. Bởi lẽ cũng theo nhà văn Chu Lai, trước khi người lính nhắm mắt ra đi, người đầu tiên họ nhớ đến chính là hình bóng người mẹ, là hình ảnh đất mẹ, quê hương. Hay ít ra thì trước khi ra trận và chuẩn bị sẵn sàng tâm thế cho một kết cục bi thảm nhất, họ cũng đã có thể dành thời gian đến gặp và chào tạm biệt những người thân yêu của mình.
Nhưng còn những nạn nhân trên các chuyến bay xấu số thì chắc chắn rằng không có cả thời gian để kịp nhớ về những người thân của mình, về đất mẹ và tổ quốc của mình. Họ cũng không giống như những người lính vác ba lô lên đường, kịp nắm thật chặt bàn tay đấng sinh thành như một lời trăn trối, kịp trao cho cô hàng xóm nụ hôn vội của tuổi thanh xuân. Thế đấy, chẳng ai trong chúng ta có thể đoán định được cuộc đời mình sau mỗi ngày ngủ dậy. Có lẽ cái chết của những người xa lạ kia đã thực sự khiến cho chúng ta nhận ra một điều rằng không ai được quyền quyết định cuộc sống ngắn dài của mình. Tuy nhiên, chúng ta có quyền sống tử tế mỗi ngày, yêu thương nhau nhiều hơn mỗi ngày.

Còn tôi, người viết bài này vào một ngày cuối tuần đã nghĩ đến những cái hẹn: Tôi sẽ gặp những lại người bạn cũ để nói chuyện và chia sẻ với họ nhiều hơn. Tôi chợt nhớ ra rằng, hình như cũng đã lâu rồi tôi chưa chụp với bố mẹ một bức ảnh nào. Bạn có như tôi không? Cần một vòng tay yêu thương thật chặt ngay từ lúc này của những người thân yêu?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét