Bởi
vẫn còn hi vọng nên mới đau như vậy, bởi thời gian đã dành chiến
thắng, bởi xa cách đã chiến thắng, xa cách giữa hai trái tim chứ không phải là
xa cách về thời gian hay là nơi ở và bởi...
sinh ra định mệnh đã trớ trêu mãi mãi chúng ra không
dành cho nhau.
Em
đã từng yêu, yêu một cách say đắm, yêu
điên cuồng. Tưởng chừng như là có thể hi
sinh tất cả để có thể được anh yêu thương, chở che.
Nhưng dường như là cái gì quá hoàn hảo, quá chắc chắn
thường cũng sẽ rất dễ tan vỡ.
Có ai biết trước được chữ "ngờ", em thì lại
là người đầu tiên nghĩ đến hai chữ "chia tay".
Thử buông tay một lần
Thử buông tay một lần |
Tình
yêu đến chóng rồi cũng vụt qua nhanh bởi vì những
nỗi nhớ dày vò con người. Lang thang ở đâu đó trên
con đường hai ta đã từng đi qua, nhưng giờ đây chỉ
có một mình em cô độc, lạc lõng giữa thế giới rộng lớn. Con đường ấy, hôm nay
sao mà hiu hắt, xa xôi quá đỗi. Em sợ lắm. Hình ảnh của anh
hiện lên rồi lại tan biến như là muốn thử
thách em. Yêu xa…Có phải em không đủ
kiên nhẫn chăng?
Bởi
tình yêu sinh ra là dành để nhớ, để đau khổ, để rồi
hạnh phúc khi gặp lại. Nhưng giờ đây mỗi lần gặp anh cảm giác ấy lại
nhạt dần, tưởng chừng như là sẽ ôm chầm lấy
nhau mà khóc cho thoả đi những ngày nhớ
mong, nhưng không...chỉ biết đứng nhìn nhau.
Trong khoảnh khắc đó, con tim như chạnh
lại, vụn vỡ ra, bởi vì cảm giác này, cảm giác pha chút xa
lạ, pha chút hụt hẫng.
Từ
bỏ? Không phải là một từ đơn giản để có thể nói ra
khi mà bạn đã từng có cảm giác yêu. Một dấu
chấm đơn giản, nhẹ nhàng, nhỏ bé nhưng sao nỡ có thể đặt
bút bởi những gì đã có phía trước, bởi những yêu thương đã dày công thêu dệt.
Tình
yêu không chỉ là cảm xúc yêu hay không yêu mà nó còn là tình nghĩa. Tình nghĩa
là thứ khiến cho con người ra đau
khổ nhất, dằn vặt nhất. Nó là con dao sắc biến tình yêu của người này thành sự
căm giận, biến người kia thành một kẻ phản bội.
Phải
làm thế nào đây? Những câu hỏi không có lời
đáp. Ai dám trả lời? Còn yêu hay là không yêu? Cảm
giác ấy là thật hay chỉ là nhất thời?
Rốt
cuộc thì sẽ về đâu? Ai dám nói trước là đã
hết yêu. Mặc dù cho cảm giác đang nhạt dần nhưng sau mỗi
lần nghĩ đến là trái tim lại chùn lại, yếu đuối hẳn
bởi còn yêu, còn cần, còn nhớ nhung nhưng cảm giác ấy rõ ràng rồi mờ dần, rồi lại
rõ ràng, mờ dần. Đôi lúc thì cảm thấy hạnh phúc, đôi lúc thì lại cảm
thấy nhạt nhoà như là một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Mệt mỏi.
Buông
tay nhé! Liệu rằng mai này có hối hận hay không?
Nắm đi, lỡ mai này lại cần đến thì biết phải làm
sao? Con người đúng thật là quá tham lam. Đấy đâu còn được gọi
là tình yêu. Đó cũng chỉ là sự thoã mãn bản thân. Thôi
thì hãy cứ thử buông tay một lần. Đừng nghĩ như vậy là
để kết thúc mà là để quên đi, quên đi tất cả để có thể bắt
đầu lại từ đầu, để cho con tim có thời gian để nhìn
nhận lại tất cả.
Xem thêm:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét