Tôi
chẳng biết mình nên diễn tả duyên
số như thế nào nữa. Nhưng tôi biết chắc rằng thế
nào là không có duyên. Đó chính là khi mà người
ta cứ lặng lẽ đi bên cạnh nhau, nhưng lại không bao giờ
bước vào cuộc đời của nhau. Đó là khi mà người
ta có một mối quan hệ không rõ ràng, chẳng là gì của nhau, chỉ đơn giản là họ cần
nhau, không chút do dự, không có sự ràng
buộc, không có những lời ước thề sẽ
sánh vai bên nhau trọn đời trọn kiếp...
Khi trong tim đầy nỗi nhớ
Khi trong tim đầy nỗi nhớ |
Đó là thứ tình cảm mà có thể là suốt cả cuộc
đời này ta không thể nào có thể đặt được
cho nó một cái tên chính xác để gọi. Thứ tình cảm không tên ấy khi nào cũng ngấm
ngầm ở trong lòng bạn, và đôi khi khiến cho bạn
thực sự tò mò muốn biết rằng người đó thật
ra là có yêu bạn hay không?
Cuộc
sống đã sắp đặt cho chúng tôi mãi mãi chỉ có
mối quan hệ nhập nhằng như thế. Không ai nói, không ai hỏi và không một ai
thắc mắc với ai tại sao lại như thế cả?
Chúng tôi cứ bình thản bước trên hai con đường
khác nhau và chọn hai người đồng hành khác nhau cho riêng mình. Và tôi biết rằng cả
tôi và anh đều bằng lòng với cuộc sống hiện tại và người đồng hành hiện tại của
chính mình. Chỉ là đôi lúc trong cuộc sống khiến cho ta
nhớ lại những chuyện của quá khứ đã qua và
có những câu hỏi của quá khứ khiến cho ta
có đôi chút băn khoăn, cái sự băn khoăn ấy đôi khi cũng mang một dư vị
rất là đặc biệt, có chút ngọt ngào, có chút tiếc nuối pha lẫn
chút hão huyền tự huyễn.
Bởi
một khi đã là người dưng, thì cho dù có thân
thương đến mấy, cũng phải đến lúc chia rẽ về hai ngã
đường. Chẳng ai có quyền và nghĩa vụ gì để can thiệp
vào cuộc đời nhau, nhưng vẫn đủ đau để sau mỗi
cuộc hẹn hò, lòng chùng xuống vô chừng khi nghe tiếng nước chân
của người vừa quay bước đi. Đau không phải là vì
chẳng thể gọi tên cho mối quan hệ này,
mà đau vì một người như thế, một tình cảm như thế, ngay từ đầu đã biết là không
thể thuộc về. Biết là đường cùng vẫn ương ngạnh tự mình lao
vào chân tường. Cho dù là không
màng đến kết quả được - mất, cũng phải biết được đâu
là giới hạn của niềm tin. Cứ đuổi hình bắt bóng riết rồi thì cũng
chỉ nắm lấy hư không, rốt cục thì có được gì
đâu?
Buông
tay là chấm hết tất cả,
hết hẹn hò, hết trách cứ vu vơ, hết đi những yêu
ghét luôn biết đâu là giới hạn. Là hết, vậy thôi. Nhưng người
ta lại chỉ có thể buông khi trong tay đã nắm sẵn được
một điều gì. Còn với những người đi ngang đời nhau như tôi và anh, biết phải
buông cái gì đây khi mà ngay
cả nắm tay nhau, giữ lấy nhau, chúng ta cũng chưa từng?
Cuộc
đời vốn dĩ không giản dị như là cách
mà người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng
bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Để một người đi
qua cuộc đời, suy cho cùng thì vẫn luôn là một
điều đáng tiếc, cho dù họ có mang đến cho chúng ta bao điều
tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm sẽ vẫn
còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, cho dù
thời gian có đi dài thêm đến bao nhiêu...Chỉ là nước mắt mặn
thêm, niềm tin trở nên bé lại, và
ánh nhìn của cuộc sống chậm rãi hơn mà thôi...
Xem thêm:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét