Tôi tình cờ gặp lại em trên đường, thật bất ngờ. Tính ra thì chúng
tôi cũng đã lâu lắm rồi không gặp nhau , kể từ
cái ngày chúng tôi ra
trường đến nay. Chưa bao giờ tôi khoái ăn cái
món miến lươn hay
miến cá. Nhưng tôi vẫn gật đầu với
nàng khi nàng có
lời mời tôi đi ăn miến. Tôi không
biết có phải là do giọng nói, nụ cười của nàng hay vì trong
bát miến ấy, đã bỏ sẵn
thuốc mê mà sau đó, tôi đã sa lầy,
từ đúng thứ cảm giác trong tôi.
Truyện ngắn |
- Anh có 3 ngày để cưa đổ em! – Nàng giơ bàn tay lên và xòe ba ngón tay ra nhìn
tôi bằng cặp mắt nửa như thách thức nửa như chế nhạo tôi.
- 3 ngày?
Nó quá ít so với
khả năng của anh! – Tôi thú nhận.
- Nhưng
nó lại quá dài với sức chịu đựng của em – Nàng nở nụ cười như mùa thu tỏa nắng vậy. Say đắm lòng người!
- Được! Chưa thử sao biết – Tôi trả lời nàng.
Thời phổ
thông, nàng học ngay dưới lớp tôi. Chúng tôi đã từng ở chung câu lạc bộ thơ của trường. Nói đến thơ, lâu lắm
rồi, có lẽ là phải
từ sau đêm văn nghệ cuối cùng thời trung học, tôi đã thôi làm thơ. Thời gian sau đó, tôi thấy thơ của tôi cũng giông giống thơ của 1 vài người nổi tiếng,
nên tôi quyết định gác bút. Tôi sợ sẽ có một ngày nào đó, tôi sẽ bị coi là đạo thơ của người khác. Phần cũng
vì tôi lo sợ tôi sẽ mê mải với thơ phú để rồi lại như cậu
sinh viên bên trường Thương mại, bỏ học giữa chừng vì nghĩ mình là thiên tài. Từ đó, mỗi khi có ai đó
nhắc đến tôi của thời thơ phú, tôi đều coi như
đó là một sự xúc phạm ghê gớm. Và tất nhiên là bạn bè cũ của tôi đứa
nào đứa nấy đều le lưỡi rụt cổ sợ tôi phát khùng lại oánh tụi nó. Thực ra tôi cũng đâu giận đến mức ấy đâu, nhưng tôi cố tình làm vậy
để tụi nó thôi ngay cái trò “trêu ghẹo” tôi. Tôi rất sợ mùi hoa sữa và mùa Thu cũng chính vì thế! Nó dễ khiến tôi nhẹ bỗng đi và như sắp bay khỏi
mặt đất đến nơi rồi vậy.
Truyện ngắn |
- Nhưng
sao anh chỉ có 3 ngày?
- Vì sau 3 ngày nữa, bạn trai em sẽ có mặt tại Hà Nội, anh ấy sẽ làm cho em phải xa anh.
- Anh vẫn
chưa hiểu ý của
em lắm! Em đã có bạn trai rồi còn
gì?
- Đúng!
Nhưng em vẫn muốn mình có thêm một cơ hội chọn lựa hạnh
phúc cho mình. Biết đâu đấy, anh mới chính là người sinh ra để dành riếng cho em?
- Anh
không nghĩ đó lại là cuộc chạy đua khôn ngoan.
- Anh sợ
à? Chưa thử anh đã muốn
bỏ cuộc à?
- Cứ cho
là thế đi! Anh không thích đua giành với người khác.
- Thế
anh có yêu em không? – Nàng nghiêm mặt nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi.
- Tôi lúng túng - Anh …Tôi tự đặt ra câu hỏi: “Tôi
có yêu nàng không?”.
Xem thêm: Em sẽ cưa đổ anh trong 3 ngày – Phần 2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét