Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

Tình yêu tan vỡ…

Tình yêu tan vỡ thì em sẽ gọi là vết xước, nhưng cái vết xước này thật sự quá dài và quá sâu, nó khiến cho em không thể mở lòng mình ra với bất kì một người nào khác. Em sợ tất cả những người đến sau đều sẽ trở thành người thay thế, dù cho họ đến với em đều rất thật lòng. Em sợ niềm tin được trao đi rồi sẽ nhận lại được gì.

Tình yêu tan vỡ

Tình yêu tan vỡ…
Em đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh hoặc nếu có gặp nhau thì em sẽ xem như là không hề quen biết, sẽ lướt vội qua nhau như hai người xa lạ, sẽ không còn vấn vương hay luyến tiếc bất cứ một điều gì về anh nữa, vì trái tim của người con gái mỏng manh lắm, em sợ nếu như bản thân mình buông lơi một chút thôi thì  em sẽ không thể nào kiềm chế được bản thân mình chạy ùa về phía anh như vô thức. Em không muốn bản thân mình trở nên yếu đuối trước mặt anh, trước mặt người đã từng rời bỏ em.
Chia tay rồi, em cũng như đã trở thành người khác, ít cười, ít nói, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh mình. Dường như chẳng có thứ gì có thể xâm phạm được vào trái tim em được nữa. Em là một đứa con gái mạnh mẽ, nhưng cũng chính vì vậy mà khi vấp ngã em lại thấy thật đau, đau đến mức em chỉ muốn trốn đi thật xa để không còn ai biết em là ai, để không ai có thể làm tổn thương đến trái tim này nữa…
Đối với em, tình cảm là một thứ thiêng liêng nhưng đồng thời cũng là thứ đáng sợ nhất. Nếu như có được hạnh phúc trọn vẹn và cái kết của mối tình là một cuộc hôn nhân thì đó sẽ là đều tuyệt vời nhất nhưng nếu như không được như thế thì cái hậu quả của mối tình đó lại chính là những giọt nước mắt, những tổn thương và một trái tim mang nhiều tổn thương khó có thể lành lại được. Ai đã từng yêu say đắm thì sẽ hiểu được trái tim là thứ rất khó có thể điều khiển. Nói với lòng là không nhớ thì sẽ lại càng nhớ thêm, không buồn nhưng nỗi đau vẫn luôn âm ỉ trong vô thức. Vô tình đi qua một nơi mà hai đứa đã từng hẹn hò thì trái tim sẽ lại mách bảo rằng nơi ấy đã từng là kỹ niệm của chúng ta.
Em muốn quên đi nhưng nào có thể quên được, khi trái tim này nó chẳng chịu nghe lời, những thứ thuộc về anh vẫn cứ luôn hiện hữu trong đầu em. Dù cho trái tim em thật sự rất đau, nhưng em vẫn không cách nào có thể xóa hết đi được những thứ thuộc về anh ra khỏi trí nhớ em được. Lý trí không thể thắng nổi con tim - em tin câu nói đó đúng, ít nhất là đối với em.

Em bây giờ chỉ mong đừng ai chạm đến trái tim em nữa, vì em đã không đủ dũng khí để có thể đón nhận thêm một vết xước nào khác. Chỉ mình anh thôi đã là quá đủ với em rồi, hãy để cho nỗi đau ấy được ngủ yên trong quên lãng. Cho em được cất hết ký ức vào trong một góc trái tim, để khi vết xước kia lành rồi, hình ảnh của anh cũng sẽ dần phai nhạt, em sẽ lại là em của ngày hôm qua.
Xem thêm:

Tháng 4 đến rồi, em mở lòng mình ra chưa?

Một mình em lạc lõng giữa biển người, cô đơn. Em nhận ra một điều rằng ai rồi cũng sẽ phải học cách trưởng thành và làm quen với cái cô đơn giữa biển người này, dù cho là ở giữa những khuôn mặt thân quen hay giữa những gương mặt xa lạ. Chúng ta đều phải học cách để thích nghi với cuộc sống, với những thay đổi của hoàn cảnh và của con người.

Tháng 4 đến rồi, em mở lòng mình ra chưa?

Tháng 4 đến rồi, em mở lòng mình ra chưa?
Tháng 4 đến rồi, em mở lòng mình ra chưa?

Tháng tư đến rồi, có nghĩa là đã đi qua những tháng ngày tươi đẹp của mùa xuân rực rỡ, đi qua những sự khởi đầu mới, đi qua những tháng ngày nhìn cảnh đẹp lung linh nhưng trong lòng lại thấm đượm những nỗi buồn, những vết thương trong tim.
Em vẫn nhớ vào một ngày đông lạnh giá cách đây 3 năm, anh ôm em và nói: "Anh không hứa được sẽ bên em trọn đời này, sẽ cùng nắm tay em đi đến cuối con đường hạnh phúc, vì tương lai không thể nào biết trước được, tình yêu thì lại không phải là thứ vĩnh cửu, anh cũng chỉ có thể ngay khoảnh khắc này nói với em rằng bây giờ anh rất yêu em. "Em vẫn nhớ mãi câu nói ấy, nó hằn sâu vào trong tâm trí em mỗi ngày, mỗi giờ. Và rồi cuối cùng anh cũng đã buông tay em để rồi thực hiện những hoài bão của mình.
Em không hề trách anh hay hối hận về đoạn tình duyên ấy, nhưng thật sự em rất khó để mở lòng mình cho đoạn tình cảm mới, để đón nhận 1 người nào đó ngoài anh bước vào trong cuộc sống của em. Nhưng bây giờ đã là tháng tư rồi, không còn cái lạnh giá của mùa đông năm ấy, không còn cái ôm, hơi ấm của anh sưởi ấm cho em, chỉ còn lại cái nắng gắt chói chang của mùa hạ nóng bức, của những nhịp sống hối hả trên đường, của những giọt mồ hôi lăn dài bên má, thậm chí không thể phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt nữa.
Tình yêu trên đời này không vĩnh cửu vì vậy em sợ nhất là tình yêu thói quen, và đáng sợ hơn nữa chính là em để cho một người bước vào trong trái tim mình, gỡ bỏ dần đi những tường thành trong lòng và gỡ bỏ đi những chiếc mặt nạ mà bấy lâu nay em đã xây dựng. Em sợ sẽ có người nhẹ nhàng ngồi bên em, lắng nghe em nói, vỗ về em, an ủi em, chiều chuộng em, thương yêu em. Họ trở nên vô cùng thân quen, thân quen đến nỗi hơi thở của họ, nhịp tim họ,...mà em cũng nhớ, cũng đủ làm cho em thao thức không nguôi. Nhưng rồi họ cũng sẽ rời bỏ em mà đi, cũng buông tay em, thả em rồi trôi bồng bềnh giữa những gợn sóng của cuộc đời. Và lần này, nỗi đau là nhân đôi hay là nhân ba hay là vô cùng.

Nhưng em biết được chắc chắn một điều rằng không ai có thể mãi sống trong quá khứ được cả, mỗi một người đều sẽ phải tiến về tương lai. Và dù có thế nào đi nữa, em cũng sẽ cố gắng để dần chấp nhận với mọi chuyện, sẽ mở lòng để đón nhận những điều mới, những điều tốt đẹp hơn, em sẽ trân trọng và yêu thương bản thân mình nhiều hơn và em tin rằng nhất định em sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn. Em mong rằng anh ở đâu đó trên trái đất này cũng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc như ý muốn.
Xem thêm:

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015

Tình yêu còn lại gì?

Khi yêu thì em vẫn cứ nghĩ tình yêu sẽ là mãi mãi, sẽ chẳng bao giờ bị vơi đi dù chỉ là một chút ít,...nhưng không, rồi sẽ có một ngày nào đó tình yêu kia chỉ còn là trách nhiệm, trách nhiệm của những người trưởng thành.

Tình yêu còn lại gì?

Đôi khi em nghĩ rằng, tình yêu cũng giống như một con đường vậy. Khi mới bắt đầu bước trên con đường đó, thì người ta sẽ cảm thấy rất thú vị với những thứ mới mẻ trên con đường. Người ta còn sung sức nên có thể thoải mái bay nhảy, hát ca và vui vẻ. Nhưng rồi, càng đi con đường dài khiến cho người ta càng mệt mỏi, rồi người ta chỉ bước đi giống như người vô hồn, như một thứ trách nhiệm buộc phải đi đến hết con đường mà thôi.
Tình yêu còn lại gì?
Cũng giống như tình yêu của chúng ta vậy, những ngày mới yêu nhau, tình yêu thật ngọt ngào và lãng mạng. Chỉ đơn giản như những lần đưa nhau đi dạo, ăn những bữa cơm hay đơn giản chỉ ngồi xem một bộ phim tình cảm lãng mạn cũng đủ làm cho ta cảm thấy hạnh phúc. Đó là tình yêu thuần khiết khi chưa có sự toan tính thiệt hơn, chỉ cần bên nhau, nhìn thấy nhau, bên cạnh nhau mỗi ngày như vậy là đủ....
Nhưng rồi, giờ đây thì tình yêu còn lại gì? Chúng ta đang ở bên nhau giống như hai người trưởng thành có trách nhiệm, có trách nhiệm với chính tình yêu và những kỷ niệm chúng ta đã xây dựng nên.
Và chúng ta cũng giống như người đi trên con đường kia, cố gắng để đi đến hết con đường cho dù đã mệt mỏi và chán trường, và đã không còn cảm nhận được sự hứng thú và sức hấp dẫn của con đường đó nữa.
Vậy thì sao người ta không từ bỏ và rẽ sang một con đường khác? Chả phải vì người ta đã tiếc quãng đường đã đi qua đó sao, đã tốn rất nhiều công sức, thời gian để có thể đi hết quãng đường đó, nếu như rẽ qua con đường khác chẳng phải mạo hiểm quá sao. Dẫu biết đâu con đường sau cũng giống như con đường kia, rồi cũng sẽ đến lúc chỉ đi đến cuối cùng vì trách nhiệm mà chẳng còn sự hứng thú nào.
Nhưng em thì lại nghĩ rằng, tình yêu mà chỉ còn là trách nhiệm thì liệu rằng có thực sự hạnh phúc không? Dù em biết, tình yêu nào thì lúc đầu cũng sẽ ngọt, rồi cũng sẽ nhạt dần. Tình yêu nào chẳng trải qua đắng – cay. Nhưng khi đứng giữa sự lựa chọn để bước tiếp và dừng lại, lại khiến cho người ta mệt mỏi. Em biết rằng dù quyết định như thế nào đi chăng nữa thì đó đều là mạo hiểm.

Vậy thì cứ đánh cược một lần, dù sao thì người ta vẫn nói "lấy chồng như đánh bạc, may hơn khôn" đó sao...
Xem thêm: